Tiểu Trong Suốt Câu Hệ [Xuyên Nhanh]

Chương 5.1: Tiểu trong suốt nhát gan trong truyện vườn trường (5.1)

Cô gái đang thất thần rất nhanh sau đã hồi phục lại, lông mày cô chợt quýnh lên, vội nhấc tay đẩy bàn tay gần như sắp dính vào trên mặt ra, thậm chí còn lùi về phía sau một bước nhỏ để cách xa người trước mặt một chút.

Giấu sự kinh hoảng trong đáy mắt đi, Minh Oái mím môi rồi nhẹ giọng nói: “Ly trà sữa vị khách này vừa uống là do tôi làm, không hợp khẩu vị thì cũng nên trách tôi.”

Nam sinh vẫn duy trì tư thế muốn lau mặt cho cô gái như trước, chỉ là gương mặt vốn dĩ nên gần trong gang tấc lại đã cách xa một bước.

Nụ cười trên mặt anh bất biến, chỉ có bàn tay nắm khăn giấy càng chặt hơn, trong đồng tử lập lòe ánh sáng không rõ, anh cố giả bộ tự hỏi một hồi rồi nói:

“Nếu không thì Oái Oái làm cho tôi một cốc đi, để tôi thử xem có phải uống dở thật không.”

Nữ hài ngơ ngẩn, rồi sau đó hơi không biết phải làm sao mà nhìn về phía chủ quán, thấy đối phương không nói gì nên chỉ phải gục đầu xuống đầy ấp úng.

Thịnh Lâm hơi nhếch khóe môi lên, lại tiến thêm một bước về phía cô gái, ánh mắt anh dừng ở trên má cô rồi rút một tấm khăn giấy ra tiếp tục chà lau vệt trà trên gương mặt của cô gái, không cho phép cô được từ chối.

Khóe môi anh vẫn duy trì độ cong như trước, hành động trên tay không nhanh không chậm dáng vẻ lười nhác chậm chạp lại hơi làm cho người ta sợ hãi, hơi thở nam tính đầy bá đạo cũng làm trong lòng cô gái run rẩy.

Sự cường thế quen thuộc ấy làm cả người Minh Oái cứng đờ, trong lòng không kiềm chế nổi cảm giác muốn chạy trốn nữa, nhưng ngay phía sau lại chính là quầy thu ngân, cô không thể lùi lại sau hơn được nữa, chỉ đành phải đứng yên ngoan ngoãn để thiếu niên trước mắt lau gương mặt cho mình, ngón tay trắng nõn buông thõng ở bên người không nhịn được cuộn lại.

Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, chỉ cần rũ mắt là nam sinh đã có thể nhìn thấy rõ hàng lông mi nồng đậm, cánh môi hồng nhuận và cả đường xương quai xanh hiện rõ của cô…… Không khí căng thẳng dần dần trở nên vi diệu.

Trong mắt Chu Hưng Dật hiện lên sự hứng thú, anh ta liếc mắt nhìn Từ Mẫn ngơ ngác với vẻ mặt tái nhợt rồi cười nhạo nói: “Sao rồi, còn cảm thấy trà sữa khó uống nữa không?”

Từ Mẫn giật mình một cái, cô ta có vẻ đã nhận ra cái gì, hoảng loạn vội vã mà lắc đầu xua tay: “Không khó uống, không khó uống, là tôi có vấn đề, là tôi có vấn đề, rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi......”

Trên khuôn mặt trang điểm cẩn thẩn toàn là sự hoảng loạn, đôi mắt đảo lung tung, Từ Mẫn quả thực là khổ không nói nên lời, bạn thân nhất của cô ta đã vì bắt nạt Liễu Dao ở trường nên bị Diệp thiếu cảnh cáo, bị trường cho thôi học.

Cô ta cảm thấy uất cho bạn thân mình, trong lòng khó chịu mãi lại trùng hợp nhìn thấy Liễu Dao đang làm việc trong tiệm trà sữa cho nên mới nhất thời trong lòng nổi ý xấu, muốn dùng chuyện trà sữa để gây chuyện.

Nhưng không nghĩ tới… không nghĩ tới… lúc này không chỉ chọc phải Diệp thiếu, còn chọc đến cả Thịnh thiếu.

Nếu mà để ba mẹ cô ta biết, chắc chắn họ sẽ đánh chết cô ta mất hu hu.

Trong tiệm trà sữa nhỏ hẹp chỉ còn lại tiếng xin lỗi hoảng loạn thất thố của Từ Mẫn, mấy nam sinh với quần áo tươi sáng nổi trội, khách hàng vốn đang xếp hàng mua trà sữa cũng đã tản ra hết, chủ tiệm nhìn mấy nam sinh với khí thế làm người ta sợ hãi trước mắt thì không dám nói lời nào.

Thịnh Lâm bá đạo cực kỳ, anh hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt của những người khác mà chỉ tiếp tục chà lau cẩn thận vệt trà còn dính trên chỗ chóp mũi đuôi mắt của cô gái.

Mặc dù cách mấy lớp khăn giấy nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được da thịt non mịn ấm áp dưới lòng bàn tay, vốn dĩ chính là thiếu niên huyết khí phương cương, nhất thời nhập tâm làm động tác trên tay cũng mạng thêm vài phần.

Đuôi mắt của cô gái nhiễm một mảnh hồng nhạt, con ngươi sạch sẽ ngập nước lóng lánh, ngay cả chóp mũi cũng là màu hồng, cánh môi hơi nhấp làm khuôn mặt nhỏ trắng ngọc mang theo chút vẻ ủy khuất giận mà không dám nói gì......

Cô gái nhỏ còn chưa nẩy nở hoàn toàn, da tuyết mày ngọc, môi hồng răng trắng, giống như u đàm chưa nở rộ trong thâm cốc, trên người có một khí chất ngây ngô lôi cuốn người khác……

Lúc này đã không còn ai chú ý Từ Mẫn rời khỏi tiệm trà sữa từ lúc nào nữa.