Tiểu Trong Suốt Câu Hệ [Xuyên Nhanh]

Chương 4.2: Tiểu trong suốt nhát gan trong truyện vườn trường (4.2)

Nơi này cách trường không xa, công việc cũng đơn giản nên rất thích hợp với Minh Oái.

Kiếp trước gia đình cô khá giả, có cha mẹ lo liệu nên trước lúc tốt nghiệp đại học chưa từng đi làm bao giờ, mà sau khi tốt nghiệp đại học xong......

Nhớ đến truyện lúc trước, cảm xúc cô gái khó tránh khỏi mất mát.

Nói tóm lại, đây chính là công việc đầu tiên ở cả kiếp trước và kiếp này.

Minh Oái chuẩn bị đầy đủ xong, ngày nghỉ đầu tiên 9 giờ đã đi ngủ, 7 giờ sáng hôm sau đã phải tới làm việc ở tiệm trà sữa rồi.

“Minh Oái?”

A?

Minh Oái vừa đeo tạp dề chợt ngẩng đầu lên, mắt nhìn về hướng phát ra tiếng nói.

Đây là…… nữ chính?

Liễu Dao mặc chiếc tạp dề giống hệt treo lên một nụ cười, tiện tay đặt cái ly đã được rửa sạch sẽ ở trên bàn, bước vài bước đi tới.

“Cậu cũng làm thêm ở chỗ này?”

Minh Oái gật đầu chần chờ, “… Đúng vậy.”

“Trùng hợp quá, tôi cũng đi làm thêm ở đây.”

“Ừ, trùng hợp thật.”

Học sinh chiêu mộ ở Lan Cao cũng chỉ có vài chục người, người cùng giai cấp thường sẽ chơi với nhau cho nên giữa các học sinh chiêu mộ đều có liên lạc của nhau, trên Wechat còn lập thành một nhóm.

Minh Oái không phải người có lòng hiếu kỳ mạnh, cốt truyện ban đầu của cô không có quá nhiều giao thoa với nhóm nữ chính nam chính hay nam phụ, cho nên cô cũng không chủ động tìm hiểu gì.

…… Hoặc là nói, xuất phát từ sự băn khoăn nào đó, cô còn cố tình tránh né mấy nhân vật chủ yếu trong cốt truyện.

Nữ chính Liễu Dao thoạt nhìn là người rất nhiệt tình, có thể đoán được cô ta hẳn không phải lần đầu tiên đi làm thêm ở tiệm trà sữa này, vật dụng gì trong tiệm trà sữa ở vị trí nào đều rất quen thuộc.

Ở dưới sự trợ giúp của cô ta, Minh Oái lần đầu tiên đi làm thêm rất nhanh đã thấy quen tay, tuy rằng còn không đến mức một mình cân được một phương nhưng tự tay làm trà sữa cũng gọi là đâu vào đấy.

Nhìn từng cốc trà sữa tự tay mình làm ra được đưa đến trong tay khách hàng, khóe môi Minh Oái gợi lên ý cười nhợt nhạt, trong lòng cũng dâng lên một loại cảm giác thành tựu……

Bang!

Cốc trà sữa lại bị ném một cách bạo lực vào trên quầy thu ngân lần nữa, cái cốc trong suốt nháy mắt vỡ nát, nước trà màu vàng khô bắn ra tung tóe lên khắp quầy thu ngân, ngay cả Minh Oái đứng ở bên cạnh quầy thu ngân cũng bị bắn tới không ít, trên gương mặt tinh xảo trắng nõn dính lên một vài giọt trà.

Mà người gây ra lại không có chút xin lỗi nào, cô gái trang điểm gọn gàng khẽ nhếch cằm lên, vẻ mặt gần như là kiêu ngạo nhìn Liễu Dao đứng ở quầy thu ngân, ý cười trên khóe môi tùy tiện khoa trương như một con khổng tước.

“Đây là cái quái gì vậy, khó uống muốn chết. Liễu Dao, đây là cô làm đúng không, gọi quản lý cửa hàng của mấy người ra đây!”

Định luật thứ nhất trong tiểu thuyết ngôn tình máu chó: Nơi có nữ chính thì vĩnh viễn sẽ không thiếu pháo hôi đến gây rối với nữ chính.

Thì ra Thất Thất không có lừa mình.

Nếu không…… về sau vẫn là nên cố gắng tránh mặt nữ chính nam chính nam phụ đi……

Cô gái lau lau vệt trà trên gương mặt, suy nghĩ cũng hơi bay xa.

Liễu Dao hiển nhiên nhận ra người trước mắt là ai, lông mày cô ta hơi nhíu lại, nhưng chỉ có thể một sự nhịn chín sự lành nói: “Xin lỗi quý khách, chúng tôi lại làm một ly khác cho ngài.”

“Lại làm một ly khác? Cô làm thì đều khó uống hết, quản lý của mấy người đâu? Gọi quản lý ra đây, làm họ xem họ tuyển người nào về làm thế này.”

Minh Oái rũ mắt nhìn cốc trà sữa còn ở trên quầy thu ngân, nhãn dán trên đó đã bị trà sữa thấm ướt gần hết rồi, nhưng vẫn có thể thấy lờ mờ con số trên đó.

Số 36.

Số này cô vẫn nhớ rõ.

Cái này không phải Liễu Dao làm, mà là cô làm.

Quản lý cửa hàng đi từ buồng trong ra, vị khách nữ đó vẫn không chịu bỏ qua, ánh mắt Liễu Dao cũng hơi trở nên không kiên nhẫn, khác trong tiệm cũng dần dần tụ lại chỗ này để xem kịch.