Minh Oái gật gật đầu, xoay người đang chuẩn bị đi tiếp vào trong khu nhà ở thì lại nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nam nghe có vẻ mất mát:
“…… Bạn học Minh, cậu có thể đồng ý lời mời kết bạn của tôi được không?”
Sắc mặt Thẩm Diệu bỗng dưng đen xuống.
Lời mời kết bạn?
Gần đây đúng là trong WeChat của cô có một lời mời kết bạn bám riết không tha thật, mỗi lần cô từ chối xong là ngày hôm sau lại thấy người đó kết bạn tiếp, nhưng mà nguyên chủ và Minh Oái giống nhau, đều chưa bao giờ kết bạn với người không rõ lai lịch cho nên cô vẫn chưa chịu đồng ý.
Trong lòng nổi lên sự tò mò, Minh Oái lại đi vòng trở lại đó, ánh mắt cũng hướng về phía nam sinh vừa nói chuyện.
Nam sinh dáng người cao gầy trông tuấn tú tỏa sáng, lúc này vẻ mặt lại hơi ủy khuất dùng ánh mắt mong đợi nhìn mình, Minh Oái bị nhìn đến mức hơi ngượng ngùng, chỉ đành hỏi lúng ta lúng túng: “…… Vị bạn học này, cái người mấy ngày nay kết bạn với tôi là cậu?”
Người mình thương nhớ ngày đêm mấy hôm nay đã ở ngay trước mắt, Thịnh Lâm chỉ cảm thấy tim mình đập quá dồn dập, dồn dập hơn nhiều so với mỗi lần sau khi vận động chơi bóng xong.
Vẻ mặt thu liễm lại, Thịnh Lâm gật đầu cười nói: “Là tôi.”
“Cậu… cậu vì sao muốn kết bạn với tôi?”
“Nghe nói thành tích của bạn học Minh rất tốt cho nên muốn học hỏi một chút.”
“Cậu là học sinh khoa văn?”
“… Học sinh khoa học tự nhiên.”
Học sinh khoa học tự nhiên?
Thịnh Lâm tích thủy bất lậu: “Ngữ văn của tôi khá là kém, thường xuyên kéo thấp điểm trung bình của lớp, nghe nói bạn học Minh là người đứng đầu khoa văn cho nên muốn tìm bạn học Minh để học hỏi một chút.”
“Cho nên phiền bạn học Minh đồng ý lời mời kết bạn của tôi, có được không.”
Mặt Thẩm Diệu thâm trầm như nước: “Thịnh gia bị phá sản à? Chẳng lẽ bây giờ Thịnh thiếu không mời được nổi một gia sư?”
Thịnh Lâm: “Chỉ là cảm thấy bạn học Minh cùng ở trường học nên tiện hơn thôi, về sau nếu có vấn đề gì thì tìm gia sư cũng được, nếu bạn học Minh cảm thấy khó xử thì thôi vậy……” Vẻ mặt hơi ủy khuất.
Minh Oái cũng không giỏi dạy người khác lắm, nhưng mà bạn học này đều đã xin kết bạn nhiều lần như thế, bây giờ lại từ chối anh ta nữa thì cũng hơi ngượng.
Điện thoại ngay trong tay, cô đưa điện thoại lên ấn vài cái, sau đó ngước mắt lên nói nghiêm túc: “Tôi đồng ý rồi, bạn học này nếu có vấn đề gì có thể hỏi tôi, nếu tôi biết, tôi sẽ cô gắng giải đáp cho cậu.”
Cô gái trước mặt ánh mắt nhu hòa ấm áp nắm chặt lấy điện thoại trong tay, Thịnh Lâm nhếch môi cười: “Cảm ơn bạn học Minh.”
“Không khách sáo.”
Nhìn tấm lưng nho nhỏ của cô gái dần biến mất cổng khu nhỏ, Thẩm Diệu cười nhạo, trong lời nói mang theo sự trào phúng bén nhọn: “Thịnh thiếu của chúng ta đúng là rảnh hơi thật, thế mà còn lừa một cô gái như thế.”
Thịnh Lâm nghịch điện thoại trong tay, ghi chú tên cho người trong lòng vừa đồng ý kết bạn của mình, mặt cũng không thèm nâng: “Sao mà tính là lừa được? Ngữ văn của tôi không giỏi thật còn gì? Cậu lưu luyến đưa Oái Oái về nhà, Thẩm nhị thiếu cũng không phải là rảnh hơi à?”
“Khoảng thời gian trước Minh Oái tỏ tình với tôi……” Thẩm Diệu hơi rũ mí mắt xuống, nói một cách bâng khươ, “Hôm nay thấy cô ấy không đợi được xe buýt nên tôi mới đưa cô ấy trở về.”
Tỏ tình.
Mọi sự thong dong tình tĩnh của Thịnh Lâm đều biến mất dưới hai chữ này, cái tay bấm trên điện thoại hơi khựng lại, “Cho nên hai người xác định quan hệ rồi?”
Thẩm Diệu im lặng.
Chơi với Thẩm Hoài đã lâu, mấy người cũng khá hiểu biết tính tình của vị em trai cùng cha khác mẹ này của anh ta rồi, Thịnh Lâm cười, nụ cười mang theo vẻ châm chọc, “Hay là cậu từ chối cô ấy?”
Thẩm Diệu vẫn không nói chuyện.
Nắm chiếc điện thoại vào trong tay như bảo bối xong, Thịnh Lâm tiến sát lại Thẩm Diệu thêm mấy phần, ánh mắt đen tối, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, “Nếu đã từ chối, vậy phiền cậu lăn xa ra một chút.”