Diệp Mộc Vân đang cầm một ly rượu chú ý tới vẻ mặt của bạn tốt thì đôi mắt hơi nhúc nhích, di chuyển theo hướng nhìn của đối phương xem.
Đó là…….
…… Liễu Dao?
Diệp Vân Mộc không cấm híp mi lại.
Liễu Dao mặc quần áo phục vụ, bưng khay rượu đi xuyên vào phòng, cô ta rũ mi liễm mày, có vẻ là cũng không chú ý thấy mấy người ngồi ở rìa sô pha, chỉ bày rượu ra theo quy củ.
“Liễu Dao, cô đi làm thêm ở chỗ này à?”
Giọng nói ôn hòa vang lên ở sau người, Liễu Dao nghe thế thì quay lại nhìn mấy nam sinh phía sau, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo sự kinh ngạc.
“…… Diệp Mộc Vân? Các cậu tới nơi này chơi sao?”
“Ừ, cô đang đi làm hả?”
“Đúng vậy, gần đây mới tìm được việc này.”
Hai người đối thoại với nhau một cách bình thường, mấy nhân viên phục vụ bưng rượu vào phòng cùng thì dao động ánh mắt trên người Diệp Mộc Vân và Liễu Dao không ngừng, vẫn chỉ im lặng không nói.
“Thì ra bạn học Liễu đi làm ở chỗ này à?” Chu Hưng Dật hơi cười nói, nét cười hơi mang vẻ ngả ngớn.
“Tính ra chúng ta có duyên phận thật đấy, lúc nghỉ hè đi làng du lịch cũng thấy bạn học Liễu đang đi làm nhỉ.”
Liễu Dao nhìn anh ta một cái, vẻ mặt vẫn như thường: “Nhà tôi nghèo, chỉ có thể làm nhiều công việc.”
Chu Hưng Dật cười như không cười.
Liễu Dao không để tâm anh ta nữa, cô ta chỉ cong eo, quần áo phụ vụ vừa người họa ra vòng eo mạn diệu, đặt từng ly rượu trên cái bàn rồi ngước mắt lên cười: “Rượu các vị gọi đã có.”
Nhân viên phục vụ đẹp như thế, theo thường lệ vốn sẽ được trêu ghẹo một hồi. Nhưng mà khi nhận ra là người quen biết với Diệp thiếu thì mấy người khác không dám lỗ mãng nữa, chỉ pha trò cười sôi nổi.
Diệp Mộc Vân cũng mỉm cười gật đầu, anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay nói: “Mấy giờ cô tan làm, hay là đợi lát nữa về trường học cùng bọn tôi luôn?”
Lan Cao vốn có nhiều học sinh ngoại trú cho nên cũng không quản thúc quá nghiêm về việc học sinh ra ngoài, nhưng 10 giờ tối chính là thời gian ký túc xá đóng cổng, bây giờ đã 8 giờ, quán bar đối với một nữ sinh lại không mấy an toàn.
Vẻ mặt Liễu Dao hơi ngoài ý muốn, cô ta nhấp miệng cười cười, một tay ôm khay rượu ở trước ngực, một tay thì xua xua nói: “Không cần, có lẽ tôi phải đến hơn 9 giờ......”
“Không quan hệ, lúc cô tan làm thì cứ tới chỗ này đi.”
Liễu Dao chần chờ, rồi cuối cùng vẫn đồng ý, “Ừ, tốt, cảm ơn bạn học Diệp.”
Mấy nhân viên khác bày rượu ra xong thì lần lượt rời khỏi phòng, Liễu Dao cười cười với mấy người rồi cũng rời khỏi phòng theo.
Gian phòng này là căn phòng xa hoa nhất ở quán bar Bóng Đêm, khách được chiêu đãi trong đây đều cố định, đám nhân viên đều biết công tử trong đây đều là mỗi người xuất thân bất phàm, chỉ là không nghĩ rằng Liễu Dao mới tới đây thế mà có quen biết với người trong đó.
Ra phòng, Liễu Dao đi an tĩnh ở đằng trước, không có chú ý tới mấy nhân viên đằng sau, mấy người đó khẽ cắn môi rồi vẫn ôm khay đuổi theo.
“Dao Dao, cô là bạn học với mấy vị khách trong đó à?”
“Đúng vậy.”
“Thoạt nhìn quan hệ của bọn cô tốt nhỉ, bọn họ còn chủ động chào hỏi với cô, còn nói muốn đưa cô về trường học nữa.”
Liễu Dao hơi mỉm cười: “Bạn học bình thường mà thôi, có lẽ là sợ một đứa con gái như tôi trời tối tự về trường học không an toàn đấy.”
“Mấy bạn học đó của cô tốt thật, quá tốt bụng.”
Tiền lương của quán bar Bóng Đêm tính dựa trên lương cứng cùng với số rượu bán ra được mỗi tháng, cho nên nói một cách nghiêm khắc hơn thì mỗi nhân viên đều là đối thủ của nhau.