Thời tiết tháng chín vẫn còn nóng bức, nghỉ hè hai tháng làm đám học sinh chơi sướиɠ phát điên lên, dù kỳ nghỉ đã kết thúc nhưng tâm trạng vẫn còn chưa kịp thu liễm lại.
Lan Cao là trường trung học quý tộc nổi danh ở thành phố Minh Châu, đám học sinh trong trường này bối cảnh phần lớn đều không phú thì quý, kỳ nghỉ bay đi khắp các nước trên thế giới.
Mặc dù nghỉ hè đã kết thúc nhưng tâm trạng hướng đến tự do ấy vẫn còn chưa kết thúc hẳn, đã về lại trường học nhưng vẫn còn tụ một đám thành tốp năm tốp ba kể lể về chuyện vui của kỳ nghỉ hè.
Một góc không ai để ý tới trong phòng học, có một nữ sinh mặc đồng phục ngay ngắn đang nhìn cuốn sách trong tay với vẻ nghiêm túc, đôi mắt hạnh tròn nâng lên nhìn chung quanh, đáy mắt chứa sự mờ mịt và khẩn trương.
So sánh với đám học sinh xung quanh, hiển nhiên là gia cảnh của cô không được tốt lắm, đồng phục dù giặt sạch sẽ nhưng lại có vẻ hơi trắng bệch. Cổ và cổ tay trắng nõn sạch sẽ, không đeo trang sức tinh xảo lấp lánh giống các nữ sinh khác.
“Oái Oái hu hu hu, sau này nhất định ta sẽ nỗ lực bắt được một nhân vật có bối cảnh cho cô!”
Âm thanh đột ngột xuất hiện cũng không làm nữ sinh sợ, Minh Oái rũ mắt xuống hoàn hồn lại, mắt hạnh hơi sáng lên, cười nói: “Không sao cả, Thất Thất, nói tôi nghe một chút về cốt truyện của thế giới này đi.”
Hệ thống đóng vai pháo hôi 007 vui vẻ đáp lại: “Được, Thất Thất ta bây giờ sẽ truyền ngay kịch bản cho cô!”
Đây là lần đầu tiên 007 gặp được một ký chủ biết nghe lời như thế, nó kích động đến mức cả đống bảng mạch điện đều bắt đầu nóng lên.
Nữ hài mỉm cười đáp lại.
Thái độ ấm áp ấy làm 007 hơi vui sướиɠ, giọng điệu của nó rất nhẹ nhàng, đối mặt với ký chủ ngoan như thế nó không nhịn được nói thêm vài câu: “Oái Oái, lần đầu tiên truyền kịch bản có lẽ sẽ hơi khó chịu, chịu một chút, sau này sẽ không bị nữa.”
Minh Oái cười nhạt, mang theo một vẻ ôn nhu khó tả, nói: “Không có việc gì, cậu truyền đi.”
Thấy Minh Oái đã chuẩn bị xong, hệ thống phân cách kịch bản thành số liệu nhỏ rồi truyền chậm rãi vào trong đầu cô.
Kèm với một trận choáng váng, con chữ dần dần hiện lên ở trong đầu cô, Minh Oái nhíu mày lại vì hơi khó chịu, đợi đến khi thấy bớt choáng váng giữa mày mới nới lỏng ra, vẻ mặt như đang nghĩ gì.
Đọc cẩn thận cốt truyện trong não xong, Minh Oái mở to mắt, nhẹ giọng nói: “Nguyên chủ ở thế giới này là một pháo hôi*, cho nên việc tôi cần làm là đóng vai nguyên chủ?”
*: nhân vật nền
007 hóa thành một vệt sáng người khác không thể nhìn thấy đậu ở cái bút trong tay nữ sinh, nó hơi chột dạ: “Đúng vậy, ta là hệ thống đóng vai pháo hôi, cho nên là phải đóng vai pháo hôi.”
Nó sợ ký chủ tìm mãi mới có này chạy mất, vội vàng nói: “…… Nhưng mà Oái Oái không cần lo lắng, về sau chắc chắn ta sẽ thăng cấp, nhất định sẽ có cơ hội trở thành nữ chính.”
Có được làm nữ chính hay không Minh Oái cũng không để ý lắm.
Cô chỉ đang hơi hoảng hốt, cảm nhận được tiếng nói chuyện phiếm cười đùa của đám học sinh bốn phía, tiếng nói cười của các thiếu niên thiếu nữ truyền vào trong tai cô phảng phất như một giấc mộng cũ.
Không còn là căn phòng tối tăm không ánh sáng, không còn là đống lời âu yếm dính nhớp làm người ta thấy sợ hãi ấy nữa, ánh nắng sáng sớm chiếu vào trên mu bàn tay của cô mang đến cảm giác ấm áp thực sự.
Con ngươi hạnh tròn xuất hiện chậm rãi ý cười mềm mại, làm 007 nhìn mà trong lòng tê dại, nó cảm thấy cả hệ thống chủ của mình đã bắt đầu nóng lên.
Ký chủ nhà mình bề ngoài đúng là không tồi, nhưng hệ thống dù sao cũng là hệ thống pháo hôi, đương nhiên sẽ lựa chọn những ký chủ không được thu hút quá mức…… Nhưng mà sao…… nhưng mà sao lúc cười tươi lên lại…… lại……
007 không hình dung ra được, nó chỉ cảm thấy cả thống mình đều bị choáng váng.
Cục sáng màu vàng dần dần biến hồng, không biết nghĩ tới cái gì, Minh Oái ngừng một chút lại nói: “Vậy có phải tôi chỉ cần diễn đúng nhân vật của mình là được hay không? Nếu cốt truyện xảy ra lỗi… thì có bị ảnh hưởng gì hay không?”
Cô cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, phải sắm vai một người mà mình không quen thuộc, nhân tố không chắc chắn thật sự rất nhiều.
“Sẽ không, sẽ không!” 007 hoàn hồn xong thì to giọng đáp: “Cốt truyện sẽ không bị lỗi dễ như thế được, hơn nữa chỉ cần Oái Oái diễn một cách nghiêm túc, bị lỗi thì cũng chẳng liên quan gì đến Oái Oái!”
Nó sợ ký chủ khó lắm mới tìm được chạy mất, ngay lập tức cho ký chủ uống một viên thuốc an thần!
“Như vậy à, vậy thì tôi yên tâm rồi.” Minh Oái rũ mắt cười nói.
Cho nên chỉ cần cô không làm trái với tính cách nguyên chủ, còn những chuyện khác sẽ chẳng liên quan gì đến cô cả, nhận ra điều này xong, giữa mày nữ sinh buông lỏng ra, ý cười trên khóe môi cũng càng vui vẻ hơn.