Hủy Hôn

Chương 3.2

Nhưng giờ lại không như thế.

Hoắc Ngưỡng rất chống đối cậu, pheromone của hắn toàn là "áp chế" và "ghê tởm", dẫn đến phản ứng của cậu cũng không đúng.

"Hoắc Ngưỡng phát bệnh rồi." Giang Gia Năng nói: "Đi với cô."

Sầm Chân Bạch không do dự nhiều, gật đầu ngay lập tức, dứt khoát này khiến Giang Gia Năng cũng phải bất ngờ.

Khi đẩy cửa phòng, dù đã đeo thiết bị ngăn cách, Sầm Chân Bạch vẫn có thể ngửi thấy mùi hương nồng nặc đó.

Đau quá, đau quá, đau quá, đau quá, đau quá, đau quá, đau quá, đau quá, đau quá, đau quá.

Pheromone của Hoắc Ngưỡng đang nói với cậu điều đó.

Căn phòng rất lớn, cuối cùng cả hai người tìm thấy alpha ở cạnh giường. Hoắc Ngưỡng đang nắm chặt lấy ga giường, gân xanh trên tay nổi rõ, mảnh vải bị xé rách tả tơi.

Sầm Chân Bạch còn chú ý thấy tuyến thể của alpha dường như bị nhiễm độc, một vùng bầm tím như máu tụ ở giữa, rất nhiều tia máu đen đỏ lan ra ngoài, biến mất dưới lớp quần áo.

Dường như cảm nhận có người đến gần, Hoắc Ngưỡng "vυ't" một tiếng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đầy hung dữ, tóc mái trước trán hơi ẩm ướt.

Rõ ràng còn chưa thành niên, nhưng khí thế toát ra đã học được bảy, tám phần từ Hoắc Khải sống nhiều năm giữa lửa đạn, lúc này trông như một tên sát nhân điên cuồng, tay vấy đầy máu.

Giang Gia Năng biết thế hệ trẻ chẳng tin vào gì gọi là độ tương thích cao, ví dụ như Hoắc Ngưỡng, luôn nghĩ mình có thể áp chế bản năng.

Bà đóng cửa lại, nói với omega: "Cô sẽ tháo thiết bị ngăn cách trên tuyến thể của con, cố gắng chịu đựng nhé. Nếu không chịu nổi thì nói với cô, được chứ."

Hoắc Ngưỡng cảm giác như mình đang bị thiêu đốt, đau, toàn thân đều đau, ngọn lửa đó thiêu rụi cả làn da hắn, nuốt chửng cả nội tạng, hắn thậm chí còn ngửi thấy mùi da thịt mình bị đốt cháy, nghe thấy tiếng xương cốt nứt vỡ lách tách.

Cứ thế, thiêu đốt suốt hai mươi phút.

Nhưng đột nhiên, một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu hắn.

Ngọn lửa tắt ngấm.

Ngay sau đó, hắn bị thả vào một bồn tắm nước đá, khi ngâm mình, cơn đau dần biến mất.

Sau cơn choáng váng, một đám mây ấm áp vây lấy hắn, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể đều được bao bọc, tay chân mềm nhũn, thoải mái đến mức mắt muốn nhắm lại, thật tuyệt diệu và thư giãn.

Nhưng chưa đủ... vẫn chưa đủ.

Hoắc Ngưỡng vùng vẫy, uốn éo, nghiến răng tiến về phía trước.

Ở đó, hắn cảm nhận được, ở đó thoải mái hơn, thoải mái đến mức khiến hắn muốn chết...

Không biết đã qua bao lâu, Hoắc Ngưỡng cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút, hình ảnh ba lớp trước mắt chậm rãi hợp lại thành một, hắn tập trung nhìn kỹ, thấy Giang Gia Năng và... một omega đang đứng rất gần.

Ồ, không phải họ đứng gần, mà là cơ thể hắn đang cố gắng tiến gần đến omega đó, từ góc xa nhất của căn phòng, hắn đã bò đến vị trí đứng chỉ cần duỗi tay là có thể chạm tới.

Tay chân bắt đầu có cảm giác, Hoắc Ngưỡng lúc này rõ ràng cảm nhận được, pheromone của hắn đang bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuôn ra không ngừng, nóng lòng muốn lao ra ngoài hòa vào pheromone của omega đó.

Từ nhỏ, alpha và omega đã được thầy giáo dạy cách kiểm soát pheromone. Hoắc Ngưỡng luôn là người làm tốt nhất, huống chi mỗi khi đến kỳ nghỉ hè, hắn đều bị Hoắc Khởi kéo vào quân đội huấn luyện cùng, ăn ngủ cùng nhau, nhưng từ đầu đến cuối chưa ai trong quân đội ngửi thấy mùi pheromone của hắn.

Nhưng lúc này, dù Hoắc Ngưỡng cố gắng thế nào, ra lệnh cho pheromone quay lại tuyến cũng vô ích.

Hắn thở hổn hển, mắt đỏ ngầu. Nguy hiểm, Hoắc Ngưỡng chỉ cảm thấy nguy hiểm.

Người này chẳng làm gì cả, chỉ cần thả ra chút pheromone là có thể khiến hắn tan rã, mất hết khả năng tự vệ và tấn công.

Sầm Chân Bạch cũng không khá hơn, cậu siết chặt tay mình, cố gắng không để mình ngất đi, pheromone mạnh mẽ của alpha khiến bả vai cậu thấp xuống vài centimet.

Đột nhiên, từ khóe mắt, cậu nhìn thấy một bóng đen, ngay giây sau, đồng tử cậu co lại———

Nắm đấm của Hoắc Ngưỡng vụt tới ngay trước mắt cậu.

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Vì quá nhiều bạn đọc nhanh nên bỏ qua một số chi tiết, nói Hoắc gia đợi một tuần mới kiểm tra vết thương cho Chân Bạch, thực ra không phải vậy. Ở đầu chương hai, quản gia đã muốn kiểm tra toàn thân cho cậu ấy (do mẹ công sắp xếp).

Nhưng Chân Bạch rất cảnh giác, đến giờ cậu vẫn chưa gặp Hoắc Khải hay Giang Gia Năng, cậu không chắc đây có thật sự là Hoắc gia hay không (dù trong nhà có huy chương, cậu cũng không tin). Cậu sợ một khi vào phòng, kiểm tra toàn thân chỉ là cái cớ để tiêm thuốc gì đó hoặc đánh ngất rồi lấy đi nội tạng của mình (lúc này thụ mới 16 tuổi).

Vì vậy cậu không đồng ý, cho đến khi gặp Giang Gia Năng (mẹ của công), cậu mới yên tâm.