Nơi được gọi là nơi làm gốm không phải là xưởng lò, mà là một quảng trường vô cùng rộng lớn ở giữa tiểu trấn.
Ngụy Cường tò mò: “Không phải làm gốm sao? Sao không có ai vậy? Tôi thấy chỗ này cũng không có đồ làm gốm gì.”
Lâm Tinh Thiển nhìn Ngụy Cường vẫn chưa nhận thức vấn đề, gân xanh trên trán giật một cái.
Đây chính là người ngốc có phúc của người ngốc trong truyền thuyết, có thể từ cấp F nằm tới cấp D cũng không dễ.
Trải qua kiến thiết tâm lý suốt chặng đường, biểu cảm của ông Trương khôi phục trở lại.
Ông ta cười khà khà kỳ quái, bộ dạng âm hiểm nhìn rõ là một người xấu tiêu chuẩn.
“Hừ, đừng vội. Nguyên liệu làm gốm sắp có rồi.”
Ông ta bỗng dưng ngẩng đầu, phát ra một tiếng kêu ánh ỏi kỳ quái về phía bầu trời.
Ngay sau đó, một vùng xác thối rữa hình người đen kịt từ khắp các con phố tràn ra.
Người trong cả tiểu trấn đều cởi bỏ lớp ngụy trang!
Thân thể của họ khô khốc đen ngòm, thối rữa hôi rình. Giữa kẽ răng hung tợn còn có cơ thịt vẫn chưa tiêu hóa xong, chúng nhe nanh há miệng lao về phía nhóm Lâm Tinh Thiển.
Trong con mắt vẩn đυ.c của chúng chỉ có khát vọng đối với máu tươi và thịt người!
Trong tích tắc, tiểu trấn biến thành lò mổ gϊếŧ chóc, mà họ trở thành con dê con đợi mổ thịt.
Ngụy Cường lập tức ném ra một vòm sáng bao phủ bốn người họ lại.
Những cái xác thối rữa đó đều bị chặn ngoài vòng sáng, bởi vì không ăn thịt được họ, điên cuồng gào rú tông vào vòng sáng.
Ngụy Cường: “Đây là vòng sáng giữ mạng mà tôi để dành mãi không nỡ dùng, không ngờ hôm nay dùng tới rồi.”
Lâm Tinh Thiển vỗ vai anh ta, giơ lên một ngón cái.
Xin lỗi, là cô nông cạn rồi.
Đây nào phải là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, rõ ràng là tẩm ngẩm tầm ngâm.
Anh chàng, có chút bản lĩnh đấy.
Ngụy Cường ngại ngùng gãi đầu: “Tôi cũng là mèo mù vớ được chuột chết, trùng hợp thôi. Nhưng vòng sáng này không chống chịu được bao lâu, cùng lắm mười lăm phút.”
Cảnh Dục lập tức nắm lấy tay của Lâm Tinh Thiển, sắc mặt tái nhợt: “Chúng ta sẽ không chết ở đây chứ? Tôi có hơi sợ.”
Lâm Tinh Thiển vỗ ngực an ủi nói: “Đừng sợ, tôi rất lợi hại.”
Đợi sau khi cô dồn sức chú ý vào đám xác thối rữa kia, Cảnh Dục thu lại biểu cảm sợ hãi, đôi mắt phát sáng nhìn vào tay họ đang nắm lấy nhau.
Ừm.
Mềm mềm.
Nắm được rồi.
【Ting! Kích hoạt phần thưởng nhiệm vụ, có nhận “búa nhỏ thân yêu” không?】
Hệ thống đột nhiên sống dậy.
Lâm Tinh Thiển: ??
Cô đã làm gì kích hoạt phần thưởng? Còn có “búa nhỏ thân yêu” là cái tên nổi da gà gì vậy?
Tuân theo nguyên tắc của cho thì nhận, Lâm Tinh Thiển nghĩ ngợi rồi lựa chọn nhận phần thưởng.
Sức phòng ngự của vòng sáng dần giảm xuống, có thể nhìn thấy vết nứt hiện ra dưới sự tấn công kịch liệt của xác thối rữa ngày càng nhiều.
Hạ Vi vừa tỉnh dậy liền bị cái xác thối rữa khủng bố ở ngay sát mặt đánh úp.
“Aaaaaaa!”
Cô ta vừa thét vừa nhảy đổng lên, mặc kệ cơn đau đớn dữ dội trên người.
Phát hiện xác thối rữa không thể tiếp cận được, cô ta mới dần bình tĩnh lại.
Quay sang nhìn Lâm Tinh Thiển đứng trước mặt bằng ánh mắt ác độc.