“Ngài Kỷ, ngài tìm tôi có chuyện gì không?”
Một gương mặt ngoài trắng ra, không có bất kỳ chỗ nào đáng khen cả, vào giờ phút này, không biết vì sao nó lại giống như có ma lực vậy.
“Ngài Kỷ, mặt ngài rất nóng, là đang bị sốt sao?”
Khương Điềm duỗi tay áp lên trán anh.
“Ầm ——”
Một nơi nào đó sụp đổ.
Kỷ Phi Hàn đè vai Khương Điềm lại, hôn mạnh lên môi cô!
Ngày hôm sau, đầu Kỷ Phi Hàn vừa đau vừa nặng, anh mệt mỏi mở mắt ra.
Anh theo bản năng muốn gọi Khương Điềm, nhưng mà những chuyện xảy ra đêm qua, sau khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo, ùa vào đại não của anh.
Anh nhớ rõ là mình hôn Khương Điềm, hơn nữa không được sự cho phép của cô làm…
Kỷ Phi Hàn đột nhiên bật dậy.
Anh đánh giá bốn phía, đây cũng không phải là phòng của mình.
Tối qua không phải là giấc mộng.
Sắc mặt Kỷ Phi Hàn âm trầm như nước, tầm mắt theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Khương Điềm.
Sau đó, anh trông thấy một phong thư từ chức đặt trên tủ.
Kỷ Phi Hàn lạnh mặt, tìm điện thoại gọi cho Khương Điềm.
Bên kia mất một lúc lâu mới bắt máy.
“Kỷ, ngài Kỷ.”
Giọng điệu thật cẩn thận, Kỷ Phi Hàn mới phát giác hóa ra giọng nói của Khương Điềm lại cực kỳ dễ nghe.
Kỷ Phi Hàn nhớ tới từng cảnh tượng đêm qua, bực bội đến dùng sức vò tóc.
“Chị đi đâu?”
“Tôi từ chức. Xin lỗi, tôi không muốn tiếp tục làm việc ở chỗ ngài nữa.”
Kỷ Phi Hàn càng bực bội hơn: “Xin lỗi, hôm qua là tôi bị người ta gài bẫy, chị đừng để trong lòng. Huống chi… Không phải là chúng ta còn chưa làm tới bước cuối cùng hay sao? Tôi bồi thường cho chị, chị coi như không có việc này xảy ra đi.”
Tuy rằng cố bắt mình không nghĩ tới, nhưng những hình ảnh đó vẫn luôn đánh sâu vào đại não Kỷ Phi Hàn.
Anh bị điên rồi, Khương Điềm lớn hơn anh mười tuổi, thế mà anh…
May mắn là khi đó đầu óc choáng váng, sức lực không đủ, Khương Điềm giãy giụa thành công nên chỉ dùng tay.
Thật ra, tối qua quần áo của cả hai đều chỉnh tề, nhưng tác dụng của thứ kia quá lợi hại, anh kéo Khương Điềm, không cho cô đi, ép cô…
Một vυ' em tốt không dễ tìm, ở chung mấy ngày, Kỷ Phi Hàn cho rằng năng lực của Khương Điềm rất xuất sắc, các phương diện đều vượt trội hơn cả đánh giá ban đầu của anh.
Anh là một người có ý thức đánh dấu lãnh thổ rất mạnh, Khương Điềm ở lại làm việc, anh có thể không bài xích đã cực kỳ hiếm có.
Nhưng bên kia không trả lời.
“Tiền lương tăng gấp đôi, thế nào?” Kỷ Phi Hàn thử.
“Xin lỗi.”
Không nói thêm gì nữa, Khương Điềm cúp máy.
Kỷ Phi Hàn lại gọi tới, nhưng bên kia đã tắt máy.