Ngư Bảo mặc quần áo mỏng manh, có chút lạnh, khi cảm nhận được nhiệt độ từ người khác, bé không kìm được mà rúc vào lòng Thiếu tướng Lục.
Thiếu tướng Lục ngơ ngác: Không dám động, không dám động!
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Thiếu tướng Lục đỏ mặt bước đi cứng ngắc, bế Ngư Bảo từ từ bước lên quân hạm.
Khi quân hạm khởi động, ở nơi Ngư Bảo vừa rồi đã nằm, một mầm cây nhỏ mọc lên từ dưới đất, kiên cường chống lại cơn gió cát khắc nghiệt.
Mọi thứ bên trong quân hạm đều rất kỳ lạ. Có lẽ biết rằng bộ đồ bảo hộ quá nghiêm túc sẽ làm ấu tể loài người sợ hãi, tất cả mọi người đều thay trang phục thường ngày, khuôn mặt ai nấy đều nở nụ cười nhưng lòng bàn tay đầy mồ hôi, trông rất căng thẳng.
Khi biết rằng những người này không có ác ý với mình, Ngư Bảo e thẹn mỉm cười, tự giới thiệu: “Em tên là Ngư Bảo.”
Tai của tất cả binh lính như bị một chiếc lông vũ lướt qua, cảm giác tê tê ngứa ngứa. Không ai ngoại lệ, mặt họ đỏ bừng, từ tai đỏ đến tận cổ.
[Có phải ấu tể loài người đều đáng yêu như vậy không!]
[Trước đây tôi từng có vinh dự chăm sóc ấu tể loài người, còn bị cào đến biến dạng khuôn mặt, nhưng vẫn phải mỉm cười để không làm ấu tể sợ hãi.]
Các binh lính nhỏ giọng trao đổi bí mật trên quang não của họ.
[Tôi không quan tâm, tôi muốn làm kỵ sĩ của cô bé!]
Ngay sau đó, người này bị đá ra khỏi cuộc trò chuyện nhóm.
Sau một hồi chào hỏi xã giao, mọi người đều ngồi thẳng lưng, giữ nguyên tư thế mà không hề nhúc nhích.
Còn đôi mắt của Ngư Bảo thì tròn xoe, xoay tròn đầy tò mò, nhìn quanh mọi thứ, miệng cô bé thay đổi hình dạng liên tục: "Ồ! A? Ý?"
Nhìn dáng vẻ tò mò của cô bé, ai cũng muốn ngay lập tức làm người thuyết minh, giải thích cho bé hiểu nhưng với sự hiện diện của quan Chỉ huy tối cao ở đây, họ không tiện tranh giành, đành để cơ hội quý giá này cho Thiếu tướng Lục.
Nào là robot thông minh, quang não cấy vào cơ thể, rồi cả tinh thần lực...
Dưới ánh mắt tò mò và tìm hiểu của Ngư Bảo, Thiếu tướng Lục cho một robot tấn công, với sức mạnh có thể đánh chết người, biểu diễn một đoạn múa... Sử dụng quang não để phát hoạt hình cho Ngư Bảo xem... Dùng tinh thần lực để lấy đồ ăn cho cô bé.
Ngư Bảo thấy mình bị đối xử như một đứa bé nhỏ, có chút ngượng ngùng, thực ra cô bé đã sáu tuổi rồi sắp lên bảy, đã là một đứa trẻ lớn rồi, chỉ là do suy dinh dưỡng nên trông mới nhỏ nhắn như vậy.
Đối diện với miếng thức ăn đã được bóc sẵn và đưa đến miệng, Ngư Bảo nhẹ nhàng phản đối: "Thực ra em sắp bảy tuổi rồi, em có thể tự ăn được mà."
[A a a a cô bé dễ thương quá!]
[Mới sáu tuổi thôi, vẫn là một em bé mà!]
Ngư Bảo không biết rằng, ở thời đại này, khi tuổi thọ trung bình của con người là bốn, năm trăm năm, thì sáu tuổi thực sự rất nhỏ, tuổi thọ của thú nhân còn dài hơn, tuổi thọ của loài người ngắn chỉ vài chục năm.
Hơn nữa, các ấu tể của loài người và thú nhân trước mười tám tuổi phần lớn đều được chăm sóc kỹ lưỡng ở tinh cầu trung tâm, đi đến đâu cũng có phúc lợi, tất nhiên điều này chỉ dành cho ấu tể là giống cái.
Còn giống đực khi tròn mười tám tuổi sẽ được tính là trưởng thành, phải gánh vác một phần trách nhiệm xã hội.
Toàn bộ tinh tế đều tuyên truyền rằng giống đực phải bảo vệ giống cái, nâng niu giống cái trong lòng bàn tay.
Một khi gây tổn hại đến giống cái, dù với bất kỳ lý do gì đều phải chịu sự chỉ trích của xã hội, nghiêm trọng hơn có thể phải ngồi tù.