Sau Khi Chia Tay Tôi Nổi Tiếng Nhờ Làm Trai Hư Trong Giới Giải Trí

Chương 23: Lộ Vãn chắc chắn là trường hợp đặc biệt của anh

“Dù tôi không cắt ghép, thì chắc chắn cũng có người làm.”

Nhiễm Kỳ gật đầu như gà mổ thóc.

Đây là lần đầu tiên Cố Vũ Sâm tham gia một chương trình tạp kỹ, hơn nữa lại còn thân thiết với Lộ Vãn như vậy. Dù tổ chương trình không cố ý tạo hiệu ứng, chắc chắn cũng sẽ có người ghép đôi hai người họ.

“Lão Cố, có phải câu này của anh có thể hiểu thành… anh không có ý đó với Lộ Vãn?” Trần Bạc suy nghĩ sâu xa hơn Nhiễm Kỳ. Dù gì bọn họ cũng chưa từng thấy Cố Vũ Sâm đối xử với ai giống như cách anh đối xử với Lộ Vãn. “Nếu anh không nói rõ, tôi sẽ lập tức bảo người cắt mười tám đoạn highlight mập mờ để đẩy nhiệt độ cho livestream.”

“Giống cậu vậy.”

Trần Bạc nghe mà ngơ ngác.

Giống cái gì?

Sao lại giống?

Nhiễm Kỳ cũng đầy thắc mắc.

“Được người khác nhờ vả.” Cố Vũ Sâm giải thích.

“Ai?” Trần Bạc và Nhiễm Kỳ đồng thanh.

“Nhị thiếu nhà họ Lộ?” Trần Bạc hỏi.

Cố Vũ Sâm: “Đại thiếu.”

Trần Bạc: ?????

“Anh quen biết Đại thiếu nhà họ Lộ sau lưng tôi từ bao giờ vậy?”

“Quen lâu rồi.” Cố Vũ Sâm không muốn nói nhiều, chỉ đơn giản đáp, “Anh ấy là bạn đại học của anh tôi. Khi tôi tốt nghiệp cấp ba rồi đến thành phố A học đại học, Lộ đại thiếu đã đối xử với tôi rất tốt.”

Cuộc sống sau khi tốt nghiệp cấp ba của Cố Vũ Sâm không hề dễ dàng, thậm chí có thể nói là rất khó khăn. Ngay cả học phí đại học cũng phải tự kiếm bằng việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè, sau đó vừa học vừa làm để trang trải sinh hoạt phí.

Đại thiếu nhà họ Lộ không phải kiểu chăm sóc tận tình, chuyện gì cũng để tâm. Khi đó, anh ta vừa bận học vừa phải quản lý công việc trong công ty, nên thực tế Cố Vũ Sâm cũng hiếm khi gặp mặt anh ta.

Nhưng anh ta thường sai thư ký hoặc trợ lý hỏi thăm xem Cố Vũ Sâm có cần giúp đỡ gì không.

Sau khi bị từ chối, Đại thiếu cũng không ép buộc, chỉ là đôi lúc sẽ âm thầm nhờ trợ lý giúp đỡ vào những lúc anh thực sự cần.

Sau này, khi Cố Vũ Sâm ký hợp đồng với công ty quản lý, Đại thiếu đã kiểm tra hợp đồng giúp anh.

“Hóa ra còn có mối quan hệ này à?” Trần Bạc ngạc nhiên, “Vậy ra anh chăm sóc Lộ Vãn cũng chỉ là vì biết ơn? Trước đây hai người từng gặp nhau chưa? Nhưng tôi thấy cậu ấy có vẻ không nhận ra anh.”

“Cái quan hệ này thú vị thật đấy.” Nhiễm Kỳ luôn có cách nhìn nhận vấn đề rất riêng, “Đại thiếu nhà họ Lộ thay anh cậu chăm sóc cậu, giờ cậu lại thay anh ta chăm sóc em trai anh ta.”

“Chậc, nếu Lộ Vãn là con gái, chẳng phải đây sẽ trở thành một câu chuyện tình đẹp sao…” Nhiễm Kỳ nói đến đây thì đột nhiên khựng lại, “Không đúng, anh đâu có thích con gái.”

Trần Bạc cảm thấy bất lực trước sự chậm tiêu của Nhiễm Kỳ. Anh gọi Cố Vũ Sâm đến cũng là để nói về chuyện này.

“Lão Cố, tôi vẫn muốn nhắc anh một câu.”

“Nếu anh thực sự không có ý gì với Lộ Vãn, thì tốt nhất nên giữ khoảng cách hợp lý, tránh để cậu ấy hiểu lầm rồi sau này lại bị tổn thương.”

Nhiễm Kỳ suy nghĩ một lát, cảm thấy có lý.

“Gương mặt của Lộ Vãn, ai nhìn chẳng khen đẹp. Tính cách cũng khá thú vị. Anh lại còn là gay, thật sự không có chút hứng thú nào với cậu ấy sao?”

Cố Vũ Sâm lười để ý đến Nhiễm Kỳ. Hắn rõ ràng chỉ đang hóng chuyện.

“Một hai lần còn có thể nói là chăm sóc, nhưng nếu quá nhiều lần, dù chương trình không dẫn dắt dư luận, cư dân mạng cũng sẽ tự suy diễn.” Giọng điệu của Trần Bạc mang theo vài phần nghiêm túc.

Thấy Cố Vũ Sâm không có ý định nói thêm, Trần Bạc cũng không tiếp tục truy hỏi.

Dù sao, nói tới nói lui cũng chỉ là mối quan hệ tiếp nối giao tình của những người anh mà thôi. Mà anh trai của Cố Vũ Sâm đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi từ nhiều năm trước.

Nếu không phải vì thế, những năm đó, Cố Vũ Sâm đã không phải sống khổ sở đến vậy.

“Thôi được, cứ cho là anh thực sự không có ý gì đi. Nhưng anh không lo Lộ Vãn sẽ thích anh thật sao?”

Cố Vũ Sâm: “Không đâu.”

Trần Bạc khó hiểu.

“Là anh không tự tin vào bản thân, hay quá tin vào Lộ Vãn?”

Nhiễm Kỳ cũng bắt đầu suy diễn.

“Lộ Vãn năm nay bao nhiêu tuổi?”

“19 hay 20 nhỉ? Dù sao cũng là cái tuổi mới biết rung động. Lần đầu tham gia show thực tế, bên cạnh có một ảnh đế, vừa đẹp trai, vừa đối xử tốt với mình. Nếu đến mức này mà cậu ấy cũng không thích anh, vậy mắt nhìn người của cậu ấy phải cao cỡ nào? À không, cũng chưa chắc, biết đâu Lộ Vãn là trai thẳng.”

Cố Vũ Sâm: “…”

Trần Bạc gật gù.

“Tình cảm vốn khó nói trước. Hơn nữa… nhỡ đâu chính anh lại thích cậu ấy thì sao? Gương mặt của Lộ Vãn thì khỏi bàn rồi, cả giới chẳng ai chê được. Còn tính cách… nếu anh đã sẵn sàng bảo vệ cậu ấy, chứng tỏ anh chấp nhận được tính cách đó.”

Nhiễm Kỳ đột nhiên bật cười.

Bọn họ chỉ nghĩ đến chuyện Lộ Vãn còn trẻ, rất có thể vì sự quan tâm của Cố Vũ Sâm mà nảy sinh tình cảm với anh.

Nhưng thực tế, Cố Vũ Sâm năm nay hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, hồi đi học vì cuộc sống khó khăn nên chẳng có tâm trí yêu đương, tốt nghiệp rồi lại vùi đầu vào công việc, đến giờ vẫn chưa từng yêu ai.

Không yêu đương, cũng chưa từng có tình một đêm, có thể nói là vô cùng trong sạch… Thế nên nếu so ra, rốt cuộc ai mới là người ngây thơ hơn, ai dễ rung động hơn, thật khó mà nói chắc.

“Lão Cố, nếu tôi cũng có em trai, anh cũng sẽ chăm sóc nó như thế này sao?”

Cố Vũ Sâm chẳng buồn đáp lại giả thiết này.

Nhiễm Kỳ lập tức reo lên: “Thấy chưa, anh im lặng rồi kìa! Anh chột dạ rồi! Lộ Vãn chắc chắn là trường hợp đặc biệt của anh.”

Nhiễm Kỳ đắc ý thu lại ánh mắt, như thể vừa nghĩ ra chuyện gì thú vị, khóe môi không giấu nổi nụ cười. Có lẽ vì Cố Vũ Sâm quá cứng miệng, hắn rất muốn xem anh bị vả mặt.

“Dù sao thì bọn tôi cũng nhắc trước cho anh rồi, tự lo mà giữ mình.”

Cố Vũ Sâm ra vẻ không muốn tiếp tục chủ đề này, Trần Bạc thấy vậy thì thức thời ngậm miệng, chỉ có Nhiễm Kỳ là vẫn chưa biết sợ mà tiếp tục trêu chọc.

“À… được rồi, tôi biết anh đã nói là sẽ làm được. Nếu anh thực sự không có ý gì với Lộ Vãn… vậy tôi theo đuổi cậu ấy cũng không vấn đề gì chứ?”

“Tôi thích cái miệng cậu ấy lắm, sau này mà có anti-fan chửi tôi, cậu ấy có thể chửi lại giúp, quá lợi hại. Ngoại hình thì khỏi phải nói, tính cách cũng thú vị nữa… Không biết nhà họ Lộ có chấp nhận ở rể không nhỉ?”

“Tôi nghe nói giới hào môn rất coi trọng liên hôn, chắc cũng chẳng coi trọng người trong giới giải trí đâu. Nhưng nếu tôi với Lộ Vãn thật lòng yêu nhau, tình cảm song phương… Nhà họ Lộ không thể cố tình chia rẽ bọn tôi được, đúng không?”

Trần Bạc nhìn sắc mặt Cố Vũ Sâm ngày càng đen, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Nhiễm Kỳ nói xong lại còn quay sang xin ý kiến Cố Vũ Sâm.

“Cậu ấy có ấn tượng tốt với anh, anh chỉ tôi cách theo đuổi đi. Tôi nên tỏ tình trước để cậu ấy biết lòng mình, rồi từ từ theo đuổi, hay là cứ tiếp cận trước rồi tìm cơ hội tỏ tình? Anh thấy cách nào hợp lý hơn?”

Cố Vũ Sâm liếc hắn một cái, giọng điệu lạnh lùng: “Cứ thử đi.”

Nhiễm Kỳ vốn định tiếp tục mạnh miệng, nhưng không hiểu sao cứ có cảm giác Cố Vũ Sâm còn nửa câu sau chưa nói ra - chắc là: Cứ thử đi rồi tôi sẽ bẻ gãy chân cậu.

Trần Bạc vui vẻ xem trò hề, không quên đổ thêm dầu vào lửa.

“Lão Cố, anh thú vị thật đấy. Anh không theo đuổi cũng không cho người khác theo đuổi cậu ấy? Sao đây, chẳng lẽ Lộ Vãn sau này không được yêu đương nữa à?”

“Đến anh trai ruột của cậu ấy còn chưa từng cấm cậu ấy chuyện này đâu.”

Mùa hè oi bức, Lộ Vãn bật điều hòa rồi chợp mắt một lúc. Khoảng bốn giờ chiều, nhân viên chương trình đến gõ cửa, nhắc cậu chuẩn bị ghi hình.

Buổi tối sẽ quay ngoại cảnh nên Lộ Vãn thay bộ đồ ngủ rồi chậm rãi ra ngoài.

Nhân viên đã chuẩn bị xong cho buổi quay. Vương Giai Giai ngồi trên ghế sofa dặm lại lớp trang điểm, thấy Lộ Vãn xuống liền nở nụ cười với cậu: "Cậu có ngủ trưa không?"

"Ngủ một lát."

Lộ Vãn đi đến dựa lưng vào chiếc ghế đơn bên cạnh, dáng vẻ lười biếng.

Trong phòng khách chen chúc hơn chục người, bao gồm các nghệ sĩ và nhân viên chương trình. Cậu lướt mắt một vòng, không thấy Cố Vũ Sâm đâu. Dù hơi thắc mắc nhưng cậu không hỏi.

"Mọi người đã sẵn sàng chưa?"

"Chuẩn bị phát sóng rồi."

[Vừa vào đã bị nhan sắc của nữ thần hạ gục, chị Đào đẹp quá trời!]

[Hu hu hu, Cố ca của tôi đâu rồi, một Cố ca to đùng như vậy mà sao không thấy?]

[Báo cáo! Nhiễm Kỳ đang lén ăn vụng!]

[A a a a, Lộ Vãn đẹp xuất thần quá, cậu ấy chỉ chớp mắt thôi mà tim tôi cũng rung rinh theo!]

[Tiểu bảo bối Lâm Khê sao lại ngồi một mình xa thế, thương ghê.]

"Đạo diễn Trần, thầy Cố vẫn chưa đến."

"Chiều nay thầy Cố có chút việc riêng cần xử lý, lát nữa sẽ trực tiếp đến điểm hẹn gặp mọi người. Chúng ta cứ xuất phát trước đi."

Hơn nửa tiếng sau.

Chương trình đưa họ đến một trường bắn chỉ dành cho hội viên.

Dù gọi là trường bắn, nhưng nơi này có rất nhiều hoạt động giải trí khác, ngoài khu vực thử thách bắn súng còn có suối nước nóng và khu nghỉ dưỡng nông trại.

Lộ Vãn lịch sự chờ nhân viên giới thiệu xong rồi mới lên tiếng hỏi:

"Đạo diễn Trần, bây giờ có phải sắp đến giờ ăn không?"

Trần Bạc: "..."

Được rồi, cậu ấm đói rồi.

Trần Bạc mỉm cười, giải thích: "Ở đây có rất nhiều món ăn đặc sản, nhưng các bạn phải tự mình nỗ lực để giành lấy bữa tối."

Lộ Vãn nhướng mày. Trần Bạc vẫn giữ nụ cười hòa nhã.

"Cuộc thi bắn súng, các bạn có thể chọn súng hoặc cung tên theo sở thích. Chúng tôi sẽ dựa vào điểm số để xếp hạng và phân chia bữa tối."

"Đạo diễn Trần, người xếp cuối cùng có được một bát mì gói không ạ?" Vương Giai Giai than thở, "Tôi không biết bắn súng đâu!"

"Có thể lập đội nhé." Trần Bạc cười tủm tỉm. "Dựa vào điểm số từ vòng nấu ăn trước, các bạn sẽ được cộng điểm ở vòng này."

Vương Giai Giai lập tức sáng mắt lên.

Trần Bạc vừa cho họ hy vọng xong, liền lấy ra một cây hành to: "Người xếp cuối không có mì gói, nhưng… có thể ăn hành chấm tương ớt."

Các khách mời: "…………"

"Người đứng đầu được ăn gì?" Lộ Vãn hỏi.

Trần Bạc rút ra một thực đơn đầy ắp món ăn, hùng hồn tuyên bố: "Tùy ý chọn lựa!"

"Đừng lo, sẽ có nhân viên hướng dẫn các bạn trước."

Lộ Vãn cầm lấy cung tên, ước lượng trọng lượng một chút rồi rút một mũi tên mảnh dài từ ống đựng, tùy ý đặt lên giá tên.

Những khách mời khác cũng giống cậu, tò mò quan sát và thử nghịch cung tên.

"Xin mời các khách mời đến đây đeo đồ bảo hộ trước." Nhân viên mang đến bảy bộ bảo hộ, hướng dẫn mọi người cách sử dụng.

Mọi người bước tới, lấy từ trong hộp ra những miếng bảo hộ bằng da màu đen. "Cái này đeo vào cánh tay trái, còn cái này đeo vào ngón tay phải."

Tống Lâm Khê vẫn còn loay hoay tìm cách đeo, trong khi Lộ Vãn đã nhanh chóng mang xong. Lớp da đen ôm lấy cổ tay, làm nổi bật làn da trắng trẻo của cậu.