Một tuần sau.
Chương trình chính thức bắt đầu ghi hình, áp dụng hình thức vừa phát sóng trực tiếp vừa chỉnh sửa hậu kỳ.
Những người có thời gian sẽ theo dõi livestream, vì chương trình phát trực tiếp dễ có tình huống bất ngờ, thú vị hơn. Còn các fan thì tin rằng thần tượng của họ trên sóng livestream sẽ chân thực hơn.
Những ai bận rộn thì sẽ đợi bản chính thức đã qua chỉnh sửa để xem sau.
Lộ Vãn vừa đến trường quay, nhà sản xuất Trần đã đích thân ra đón.
“Tôi vẫn chưa kịp cảm ơn sự giúp đỡ của nhà sản xuất Trần.” Lộ Vãn nói đầy ẩn ý.
Trần Bạc mỉm cười, hiểu ngay rằng cậu đang nhắc đến việc hắn đã cho người gọi điện đến Xán Tinh để gây áp lực, giúp cậu nhanh chóng chấm dứt hợp đồng.
“Cứ coi như kết giao bạn bè thôi, gọi tôi là Trần Bạc được rồi.”
“Đạo diễn Trần khách sáo quá.”
Trần Bạc cũng không phản Bạc, chấp nhận cách xưng hô này của Lộ Vãn. Dù sao hắn không chỉ là nhà sản xuất, mà còn thuộc đội ngũ đạo diễn. Livestream hay ghi hình, tất cả đều phải do hắn giám sát. Đây là chương trình thực tế đầu tiên mà hắn tự mình phụ trách, mức độ thảo luận đã được đẩy lên cao, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất nào.
“Ghi hình vẫn chưa bắt đầu, bọn họ còn đang dựng bối cảnh. Không ngờ cậu đến sớm thế.” Trần Bạc cười nói. “Cứ vào phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Lộ Vãn hất cằm ra hiệu cho trợ lý Văn Cảnh, ngay lập tức, cậu ta đưa tới hai hộp quà.
“Kết giao bạn bè.” Lộ Vãn cười nhạt.
Nói thì nói vậy, nhưng tất nhiên đây là quà cảm ơn vì sự giúp đỡ của Trần Bạc.
“Như này ngại quá, không cần khách sáo vậy đâu.” Trần Bạc lịch sự thì từ chối, nhưng ánh mắt thì chưa từng rời khỏi hai hộp quà ấy.
Rượu này xuất xứ từ trang viên Hill của nước F, giá trị lên đến sáu con số. Hai mắt Trần Bạc lập tức sáng lên. Hắn có nhiều sở thích, trong đó có sưu tầm rượu.
Không hổ là cậu út nhà họ Lộ, ra tay đúng là hào phóng.
“Đạo diễn Trần không coi tôi là bạn sao?” Lộ Vãn giả vờ tiếc nuối.
“Coi, coi, coi chứ! Từ hôm nay cậu chính là người bạn tốt nhất của tôi!” Trần Bạc cười hì hì nhận lấy hộp quà. Món quà này đúng là hợp ý hắn. “Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, vậy mà cậu còn khách sáo thế.”
Lộ Vãn mỉm cười, đón lấy một hộp quà khác từ tay Văn Cảnh, đưa cho Trần Bạc: “Nhờ đạo diễn giúp tôi một việc nữa. Hộp trà này, làm phiền anh gửi giúp đến thầy Cố.”
“Đạo diễn Trần chắc là khá thân với thầy Cố nhỉ?”
“Thân, thân chứ. Căn biệt thự ngay sát nơi chúng ta ghi hình tuần trước chính là một trong số những căn nhà của lão Cố đấy.”
Lộ Vãn gật đầu.
Chả trách Cố Vũ Sâm lại xuất hiện đúng lúc như vậy, còn biết rõ bên hồ bơi có camera giám sát. Có lẽ anh đang nghỉ ngơi ở nhà, tiện thể ghé qua thăm đoàn làm phim của Trần Bạc.
“Nhưng mà lão Cố không phải kiểu người dễ dàng nhận quà đâu.” Đôi mắt hóng chuyện của Trần Bạc gần như không giấu nổi sự tò mò. “Cậu tặng trà này là có ý gì đây?”
“Để cảm ơn.” Lộ Vãn đáp lại một cách tự nhiên.
Ánh mắt Trần Bạc thoáng tối sầm, không cam lòng nên lại dò hỏi: “Chỉ để cảm ơn thôi á?”
“Nếu không thì sao?”
Trần Bạc không biết rằng Lộ Vãn đã từng gặp riêng Cố Vũ Sâm một lần. Hắn cứ tưởng ít nhất cậu sẽ nhân cơ hội này để xin số liên lạc của đối phương. Mà kể cả có xin, hắn cũng không dễ dàng đưa ra, vì chưa có sự đồng ý của Cố Vũ Sâm.
Dù sao đi nữa, hắn cũng không thể tùy tiện chia sẻ thông tin cá nhân của người khác, kể cả khi đối phương là em trai của nhà tài trợ chính.
“Yên tâm đi, tôi nhất định chuyển giúp cậu.” Trần Bạc cam đoan chắc nịch.
Sau khi tặng quà xong, Lộ Vãn dứt khoát quay về phòng nghỉ. Còn Trần Bạc thì cố gắng kiềm chế ham muốn gọi ngay cho Cố Vũ Sâm để hóng chuyện, vì trước mắt vẫn còn một đống việc phải lo.
Nửa tiếng sau, toàn bộ thiết bị ghi hình trong căn nhà nhỏ đã được kiểm tra hoàn tất, chương trình chính thức bước vào quay hình.
Lộ Vãn vì đến sớm để gửi quà nên đã có mặt từ trước. Khi buổi livestream vừa bắt đầu, khán giả ngay lập tức thấy một bóng lưng gầy gò ngồi trên ghế sofa. Cậu thanh niên mặc áo thun trắng, cúi đầu làm gì đó, chỉ để lộ mái tóc mềm mại cùng tấm lưng mảnh khảnh trước ống kính.
[Bắt đầu phát sóng rồi! Bắt đầu rồi!]
[Tui là người đầu tiên!]
[Bóng lưng cũng đẹp trai thế này, có phải khách mời bí ẩn không?]
[Tưởng khách mời bí ẩn là nữ chứ, mau cho tôi xem mặt nào!]
[Đừng quay mỗi bóng lưng nữa, quay chính diện đi, nhanh nhanh nhanh!]
“Chẳng lẽ tôi là người đầu tiên đến sao?”
Từ cửa vang lên âm thanh bánh xe vali lăn trên sàn, kèm theo đó là một giọng nữ trong trẻo. Máy quay lập tức chuyển hướng, bắt trọn hình ảnh Vương Giai Giai trong chiếc váy trắng bước vào.
“Xin chào!” Cô vẫy tay chào người đang ngồi trên ghế sofa. “Tôi còn tưởng mình là người đầu tiên đến, sao anh lại đến sớm vậy?”
Cô kéo vali đến đặt cạnh bàn, sau đó ngồi xuống đối diện Lộ Vãn. “Tôi là Vương Giai Giai, tuần trước chúng ta đã gặp rồi.”
[Hu hu hu, nữ thần của tôi vẫn xinh đẹp như vậy!]
[Giai Giai cười tươi quá, chắc khách mời bí ẩn đẹp trai lắm đây!]
[Nữ thần của tôi ngại ngùng kìa, haha!]
[Mau quay chính diện đi, sốt ruột quá!]
Ống kính theo góc nhìn của Vương Giai Giai chuyển đến Lộ Vãn.
Hôm nay cậu mặc đồ rất đúng chất sinh viên: áo thun trắng kem phối với quần thể thao đen ngang gối, để lộ đôi chân thon dài cân đối. Dưới chân là một đôi giày thể thao trắng.
Cả người toát lên vẻ thanh xuân đầy sức sống.
“Chào cô, tôi là Lộ Vãn.”
[Đậu xanh, cứ tưởng là khách mời bí ẩn, hóa ra lại là Lộ Vãn?]
[Khách mời bí ẩn sao có thể lộ diện sớm thế, nhưng phải công nhận nhan sắc của Lộ Vãn đúng là không đùa được đâu.]
[Cậu ta còn mặt mũi tham gia show này sao? Buồn nôn quá!]
[Ở góc quay này, Lộ Vãn cười lên trông ngoan ngoãn thật đấy, tim tui bị bắn trúng rồi!]
[Mấy fan não tàn biến đi được không? Nhân phẩm tệ hại thì biến khỏi show đi!]
[Chương trình rác rưởi, người nào cũng nhận à?]
[Không xem thì lượn đi, đừng lôi kéo sự chú ý khắp nơi nữa, phiền ghê!]
[Bầu không khí có chút ngượng ngập, Lộ Vãn thật sự không có tí cảm giác giải trí nào.]
Vương Giai Giai không giỏi trong việc khơi gợi chủ đề, chỉ cần bầu không khí im ắng là cô sẽ cảm thấy lúng túng, thuộc kiểu người cần được dẫn dắt. Nhưng rõ ràng, Lộ Vãn cũng không phải mẫu người chủ động, nhiệt tình. Cậu không nói nhiều, sau khi chào hỏi xong, cả hai đều rơi vào trạng thái im lặng.
“Anh đến từ lúc nào thế?” Vương Giai Giai cố gắng tìm chuyện để nói.
“Nửa tiếng trước.”
“Vậy chẳng phải anh đã chờ một mình rất lâu rồi sao?”
“Cũng không lâu lắm.”
Lộ Vãn có hỏi thì có đáp, nhưng Vương Giai Giai thật sự không biết tiếp tục chủ đề gì nữa, chỉ có thể thầm cầu mong có người đến sớm. Cô quan sát cách bài trí trong căn nhà nhỏ, cuối cùng ánh mắt lại rơi xuống người Lộ Vãn.
Phải công nhận một điều...
Lộ Vãn quá mức xinh đẹp, là kiểu đẹp không thể phớt lờ. Dù ở giữa đám đông hay trong một góc không mấy bắt mắt, cậu vẫn luôn dễ dàng trở thành tâm điểm.
Sự im lặng của cậu khác với sự lúng túng của Vương Giai Giai. Cô im lặng vì không biết nói gì, lại thêm chút căng thẳng trước môi trường mới. Còn Lộ Vãn thì giống như chủ nhân của căn phòng này, chẳng hề có chút bối rối hay không tự nhiên nào, cả người đều toát lên vẻ thư thái.
Quả nhiên, cách nhìn người của Đào tỷ không sai chút nào.
Lộ Vãn không phải kiểu người lạnh lùng hay hướng nội như cô từng nghĩ, mà là người rất tùy ý, có thể ung dung trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Lại thêm vài phút trôi qua, cửa ra vào truyền đến tiếng động.
Vương Giai Giai nghiêng đầu nhìn ra cửa: “Không biết là ai.”
Rất nhanh sau đó, Giang Đào kéo vali bước vào, ngay phía sau cô là một ca sĩ nổi tiếng – Hạ Vũ Thiên. Hai người vừa xuất hiện, Vương Giai Giai liền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi bầu không khí căng thẳng ban nãy.
“Chào chị Đào Đào, chào thầy Hạ.”
“Chào Giai Giai. Cứ gọi thẳng tên tôi là được, gọi ‘thầy’ nghe xa lạ quá.”
“Vậy em gọi anh là anh Hạ nhé?” Vương Giai Giai hỏi.
“Được, chắc tôi lớn hơn em.”
Giang Đào tiến đến bên cạnh Vương Giai Giai: “Em đến sớm thế?”
“Em không đến sớm đâu, Lộ Vãn mới đến sớm kìa, cậu ấy đã ngồi đây chờ một mình tận nửa tiếng rồi.”
Có người quen ở bên, Vương Giai Giai lập tức hoạt bát hẳn lên. Bình thường cô khá rụt rè khi đối diện với người lạ, tham gia chương trình này cũng là để rèn luyện bản thân, giúp mình bớt nhút nhát hơn.
Hạ Vũ Thiên liếc nhìn Lộ Vãn, không thân thiện như khi đối diện với hai nữ khách mời. Hắn chỉ gật đầu chào với thái độ hờ hững.
Lộ Vãn cũng nhàn nhạt đáp lại.
“Bây giờ còn thiếu Tống Lâm Khê và Nhiễm Kỳ.”
“Không phải còn một khách mời bí ẩn nữa sao?”
“Chắc người đó sẽ xuất hiện cuối cùng.” Giang Đào đoán.
[Thấy vui ghê, thích nhất là nhìn Lộ Vãn bị lạnh nhạt như thế này.]
[Hắn ta sao cứ thích đeo kính áp tròng xanh thế nhỉ?]
[Công nhận đẹp thật, có ai biết hiệu nào không, nhìn xịn ghê!]
[Không đeo kính áp tròng là không dám ra đường à?]
[Khê Bảo đâu rồi, tôi vào đây để xem Khê Bảo mà, hu hu hu...]
[Nói mới nhớ, hôm nay Lộ Vãn mặc đồ như thế này chẳng phải là đang bắt chước Tống Lâm Khê sao?]
[Cười sặc, Khê Bảo là phong cách thanh thuần, còn tên kia mặt mũi thì chảnh chọe lẳиɠ ɭơ, đừng có mà bắt chước, buồn nôn lắm.]
[Tôi không phải fan ai cả, nhưng đây là lần đầu tiên thấy mặc một bộ đồ mà cũng bị độc quyền luôn đấy. Áo thun với quần jeans đơn giản thôi mà, sao thành phong cách độc quyền của nhà các người được? Đúng là không biết xấu hổ.]
“Tôi đến trễ rồi phải không? Xin lỗi, lúc nãy vào giờ cao điểm nên bị kẹt xe trên đường cao tốc.”
Tống Lâm Khê lau mồ hôi trên trán, nở nụ cười rạng rỡ: “Mọi người đến sớm quá nhỉ.”
Thế nhưng, khi ánh mắt cậu ta chạm đến Lộ Vãn, nụ cười kia khẽ cứng lại.
Cậu ta vẫn còn nhớ cuộc điện thoại tuần trước, chính tai mình nghe thấy anh Thời Hàng vì dỗ dành Lộ Vãn mà thốt ra những lời tàn nhẫn và đau lòng biết bao.
Sau khi cúp máy, cậu ta đã đập phá cả một phòng đầy đồ đạc. Ban đầu còn tưởng Lộ Vãn là kẻ ngốc, nhưng không ngờ cũng biết giở trò, nếu không thì làm sao có thể cố tình để cậu ta nghe thấy những lời nói đó của anh Thời Hàng?
Có điều, từ chỗ quản lý, Tống Lâm Khê đã nghe được tin đồn về việc hai người họ cãi nhau đòi chia tay. Đây đúng là một tin tốt. Nếu đã sắp chia tay, vậy thì không thể trách cậu ta nhân cơ hội mà chen vào được.
Lộ Vãn, cứ đợi mà trả giá đi.
“Cậu cũng đến sớm vậy, Lộ Vãn?” Tống Lâm Khê mỉm cười hỏi, vẻ ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
Nghe thấy giọng điệu đầy ẩn ý của cậu ta, khóe mắt Lộ Vãn ánh lên tia cười nhàn nhạt, chậm rãi nhìn về phía đối phương: “Cũng không sớm lắm.”
Ánh mắt của cậu khiến Tống Lâm Khê có chút chột dạ, nhưng vẫn cố giữ nụ cười, kéo khóe môi lên rồi quay sang những người khác: “Mọi người ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.”
“Ăn rồi.”
Sau vài câu trò chuyện khách sáo, Lộ Vãn vẫn không tham gia vào cuộc hội thoại. Tống Lâm Khê lại một lần nữa chỉ đích danh cậu: “Lộ Vãn, sao cậu không nói chuyện với mọi người vậy?”
Lộ Vãn hờ hững liếc qua cậu ta một cái, như thể chẳng thèm để tâm đến ẩn ý ngầm trong câu nói – rõ ràng là đang ám chỉ cậu lạnh lùng, không hòa đồng.
Không khí trong phòng thoáng chốc trở nên gượng gạo. Giang Đào vừa định mở miệng hòa giải, nhưng lại thấy khóe môi Lộ Vãn hơi cong lên.
“Nói gì đây? Nói về chuyện tôi đá cậu xuống hồ bơi à? Hay nói về việc cậu thực ra bơi rất giỏi? Hoặc là, nói về camera giám sát bên hồ bơi nhỉ?”
Gương mặt Tống Lâm Khê lập tức tái nhợt.