Tạ Du bưng nước nóng vào trong nhà, lau người cho Mạnh Tiêu, sau đó cũng lau cho mình.
Làm xong tất cả, nàng ấy thổi tắt đèn trong phòng, leo lên giường ngủ với Mạnh Tiêu.
Sau khi Tạ Trường An tắm rửa, uống bát canh gừng, từ trong nhà đi ra, phát hiện phòng ngủ bên cạnh tắt đèn, nghĩ nghĩ, vẫn nên quay về thư phòng.
Hôm sau trời vừa sáng, Mạnh Tiêu định rời giường, nhưng Tạ Du không cho nàng ra ngoài, chỉ ở trong phòng nghỉ ngơi.
Mạnh Tiêu không có chuyện để làm, ngồi ở phía trước cửa sổ chải đầu, đúng lúc này Tạ Trường An từ bên ngoài đi vào.
Hắn ta mặc triều phục màu lục, cổ vuông, mang đai, dưới chân là giày đen, vớ trắng, tay trái cầm mũ quan đi vào, trên mũ có một cây trâm.
Nam nhân vốn trắng, mặc triều phục vào càng lộ ra đoan chính, tuấn tú.
Mạnh Tiêu nhìn trong gương hắn ta từng bước một đến gần mình, giống như đã từng xuất hiện vô số lần trong mộng vậy, thế nhưng khi lần này thật sự xuất hiện ở trước mặt, trong lòng nàng lại không có chút gợn sóng nào.
Tạ Trường An đứng ở bên người nàng, nhìn gương mặt mang theo vài phần tái nhợt vì bệnh của nàng, trong lòng lướt qua chút đau lòng.
Không nhịn được gọi một tiếng: “Tiêu nương.”
Vươn tay muốn nắm lấy tay nàng.
Mạnh Tiêu vô thức rụt về.
Tay Tạ Trường An khựng lại, dừng ở giữa không trung.
Mạnh Tiêu nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong lòng, cụp mắt hỏi: “Sao chàng lại đến đây?”
Tạ Trường An thở hắt ra một hơi: “Tiêu nương, đứa nhỏ mất đi sẽ lại có, đừng quá đau lòng.”
Tay cầm lược của Mạnh Tiêu siết chặt, đúng thế, hắn ta sẽ còn có rất nhiều đứa nhỏ, nhưng không liên quan gì với nàng.
Tạ Trường An thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, không muốn lại làm cho quan hệ căng thẳng, đối với đứa nhỏ chưa ra đời kia, hắn ta cũng rất đau lòng, nhưng hắn ta không muốn Tiêu nương vẫn luôn đắm chìm trong đau khổ.
Vốn dĩ hắn ta đến để an ủi, nhưng nhìn thái độ này của Mạnh Tiêu, chỉ sợ lại chọc người tức giận, đành phải nói sang chuyện khác: “Hôm qua tam lang nói cuối tháng muội muội của hắn xuất giá, mời ta đi tham gia yến hội, nàng cũng đã lâu không ra ngoài, cùng đi giải sầu một chút đi.”
Thật ra nói những lời này, Tạ Trường An cũng không nghĩ đến Mạnh Tiêu đồng ý, bây giờ nàng đang đau lòng, chỉ sợ không muốn ra ngoài.
Đời trước, Mạnh Tiêu quả thực không đi, kết quả chính là, lúc Tạ Trường An trở về mang theo cả người mùi phấn son.
Nếu như không phải đã từng trải qua tất cả, chỉ sợ Mạnh Tiêu thế nào cũng không tin nổi, người phu quân ôn tồn lễ độ tương cứu trong lúc hoạn nạn trước mặt này, ép nàng tự xin làm thϊếp, sau cùng vì treo lên quyền quý, còn đưa nàng cho một nam nhân khác.