Nhật Ký Kinh Doanh Tiệm Tạp Hóa Thiên Sứ

Chương 50

Bụi hoa Phù Quang là một biển hoa lấp lánh, phát ra ánh sáng nhẹ nhàng như những đốm đom đóm.

Dòng suối trong vắt chảy xuyên qua biển hoa, những cánh hoa bạc trôi theo dòng nước, tựa như dòng sông ngân hà tràn ngập những ngôi sao lấp lánh.

Bạch Du: “Ngài Zephyr, phong cảnh nơi này thật đẹp.”

Zephyr phát hiện ánh mắt của cô đang chăm chú nhìn:

“Đây là nhánh sông của Nguyệt Tuyền.”

“Nguyệt Tuyền?”

Bạch Du nhớ lại tấm bản đồ khu vực mà cô đã xem trước đó, cô quay nhìn về phía kết giới khổng lồ ở phía đông bắc.

“Nguyệt Tuyền chẳng phải là một khu vực sao?”

Zephyr: “Khu vực mà các tinh linh Ánh Trăng sinh sống được gọi là Nguyệt Tuyền, thực ra, Nguyệt Tuyền chỉ là tên của dòng sông. Trong quá khứ, nơi họ sinh sống được người ta gọi là "Vùng đất lưu đày".”

“Lưu đày?”

Biểu cảm của Bạch Du lộ rõ vẻ thắc mắc.

“Tại sao vậy? Các tinh linh Ánh Trăng đã làm điều gì xấu sao?”

“Họ từng vì phải chờ đợi quá lâu trong sự vô vọng mà từ bỏ thần linh của mình.” Zephyr nói. “Tộc tinh linh là tộc được nữ thần Sự Sống bảo hộ. Trong khoảng thời gian các vị thần rời xa đại lục, họ đã trải qua rất nhiều thử thách. Có những tinh linh vẫn giữ được sự thanh thản và sẵn sàng đối mặt với cái chết, nhưng cũng có những tinh linh sau khi chứng kiến cái chết của đồng loại đã từ bỏ lòng nhân từ và trở nên lạnh lùng như sắt đá.”

“Trong quá khứ, các tinh linh Ánh Trăng thường tự miêu tả mình bằng cụm từ "TộcHắc Ám " như một cách tự hạ thấp mình. Cụm từ này dần lan truyền ra bên ngoài, và khu vực họ sinh sống cũng bắt đầu được gọi là "Vùng đất lưu đày."”

Zephyr: “Vậy, từ câu chuyện này, cô rút ra được bài học gì?”

Bạch Du: “Hả?”

Cô bắt đầu suy nghĩ.

“Ngốc.”

Zephyr dùng đuôi gõ nhẹ vào đầu cô.

“Nghe đây, bài học của Đại nhân Zephyr là…”

“Nếu không thể tôn trọng và tin tưởng chính mình, thì đừng mong nhận được sự tôn trọng và tin tưởng từ những người khác.”

Chiếc đuôi bông xù quấn qua sau lưng Bạch Du, vỗ nhẹ một cái. “Chúng ta đến đây để làm ăn, hãy ngẩng cao đầu lên một chút.”

… Dường như có gì đó hơi lạ trong cách miêu tả.

Bạch Du: “Vâng ạ.”

Vừa bước đi, cô vừa thì thầm với bản thân:

“Ngài Zephyr tôi nghĩ, lựa chọn của các tinh linh Ánh Trăng không thể gọi là xấu.”

Việc chờ đợi trong vô vọng quả là rất dài đằng đẵng, và tận mắt chứng kiến cái chết của đồng loại còn là một nỗi đau khủng khϊếp hơn.