Nhật Ký Kinh Doanh Tiệm Tạp Hóa Thiên Sứ

Chương 42

Cậu nói một cách thành thật: "Cô Esther, trong kho không còn nguyên liệu có màu tối nữa rồi."

Esther: "Vậy thì đi mua."

Chris: "Danh sách mua hàng của Hiệp hội Bác học luôn thay đổi, gần đây nguyên liệu họ bán đều rất đắt, còn về Hắc Tháp… họ chủ yếu bán sách và trượng phép."

Hắc Tháp cũng có bán nguyên liệu quái vật, nhưng do mâu thuẫn trong quan điểm của hai bên, Bạch Tháp và Hắc Tháp luôn như nước với lửa, chỉ cần địa chỉ nằm gần Bạch Tháp, việc mua nguyên liệu sẽ khó khăn gấp nhiều lần.

Cậu ngẩng đầu lên, cẩn thận đề xuất: "Cô Esther, trước đây chúng ta chưa từng dùng thức ăn làm lễ vật, nhỡ đâu thần tai ương lại thích thức ăn hơn thì sao?"

Cô Esther im lặng một lúc.

Một lát sau, cô thở dài, ánh mắt trở nên phức tạp: "Chuẩn bị sẵn bùa phòng hộ đi."

Nếu chẳng may làm phật ý thần linh, dưới sự bảo vệ của bùa phòng hộ, họ vẫn còn có thể giữ lại tính mạng.

Chris: "Vâng!"

Túi mực của mực đêm được vẽ thành những đường pháp trận phức tạp.

Trái tim của thỏ đen bị nghiền nát, vẽ lên hình dạng một con mắt đang khép chặt ở trung tâm pháp trận.

Cô Esther quỳ xuống giữa pháp trận, bắt đầu lầm rầm đọc lời cầu nguyện.

Các bước này đã được lặp đi lặp lại 56 lần rồi.

Thú thật, Esther không hy vọng nhiều, sau khi có biến số "lễ vật là thức ăn" kỳ lạ này, chút hy vọng mong manh của cô cũng không tăng lên, mà chuyển thành "bất định."

Nhưng…

Esther cảm nhận rất rõ ràng, hoa văn trên má cô bắt đầu nóng dần.

Con mắt khép chặt ở trung tâm pháp trận từ từ mở ra.

Một xúc tu dính đầy bùn lầy từ bên trong thò ra.

Esther thở gấp.

Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhìn chằm chằm vào cái xúc tu đang mở hộp bảo quản thức ăn, phần miệng đầy răng cưa ở đầu xúc tu há ra, nuốt hết những lễ vật không mấy bắt mắt vào trong.

"Ngon."

Giọng nói của thần tai ương rất nhỏ, âm lượng gần giống như tinh linh hoa, nếu không lắng nghe kỹ, sẽ không nhận ra những gì thần đang nói.

Esther có cảm giác tim mình ngừng đập.

Cô nhẹ giọng hỏi: "Nếu ngài thích, tôi có thể bảo học trò chuẩn bị thêm?"

"Thức ăn ngon, nhưng vô nghĩa."

Thần tai ương thì thào, ngài giơ xúc tu lên, chỉ về phía cửa,

"Ta cần một chiếc đèn l*иg, loài người, hãy đưa chiếc đèn l*иg kia cho ta, đổi lại, trong tương lai, ta sẽ đáp lại lời triệu hồi của ngươi."

Esther ngẩn ra: "Đèn l*иg?"

Collin đang thu mình ở góc phòng, bỗng hiểu ra: "Là đèn lửa!"

Chris vội vàng giữ chặt người bạn đang đột ngột hét lớn: "Tôi sẽ đi lấy, xin ngài chờ một lát."