Xuyên Thành Nữ Phụ Văn Thời Niên Đại

Chương 18: mời tiệc

Chạng vạng—

Nhà họ Thích bỗng nhiên có khách đến chơi, vị khách này cũng không phải người lạ, chính là thím Vương sống cùng làng.

Vừa bước vào cửa, thím Vương đã lén nhìn vài lần về phía Tang Thu đang ngồi hóng mát trong sân. Khi Tang Thu ngẩng đầu lên nhìn, thím Vương mới mỉm cười thu ánh mắt lại, sau đó vẫy tay chào Trương Hồng: “Chị dâu, ăn cơm tối rồi chứ?” (ở nông thôn thường ăn cơm tối sớm.)

“Ăn rồi, ăn rồi. Thím qua giờ này có việc gì không?” Trương Hồng mỉm cười đáp lại.

Thím Vương lại liếc nhìn Tang Thu một cái, sau đó thân mật kéo tay Trương Hồng, nói: “Chị dâu, em đây ‘không có việc gì thì không vào tam bảo điện’ đâu. Nhà họ hàng em gần đây sắp cưới con dâu, mấy hôm trước em qua đó một chuyến, họ nghe em kể Tang Thu nhà chị có vận khí tốt nên muốn mời Tang Thu đến dự tiệc. Đến lúc đó, không cần làm gì cả, chỉ cần nói vài lời may mắn là được rồi.”

*Tam bảo điện: chỉ những nơi trang nghiêm, thường là chùa chiền. Trong ngữ cảnh, nghĩa bóng là nơi người ta thường không đến nếu không có việc quan trọng.

“Chuyện này… có ổn không? Tang Thu và họ hàng thím cũng không quen biết.” Trương Hồng hơi do dự, liếc nhìn Tang Thu.

Nghe thím Vương nói xong, Tang Thu bật cười. Chuyện này của cô hóa ra lại bị thổi phồng đến mức này, cô còn tưởng qua một thời gian nữa mọi người sẽ không bàn tán nữa, ai ngờ giờ lại có người mời cô đi ăn tiệc, chỉ vì vài câu chúc phúc của cô.

Thế này là coi cô như bùa may mắn à?!

“Chị dâu, chị yên tâm, không sao đâu, đến lúc đó em cũng sẽ qua đấy. Họ hàng nhà em chỉ muốn lấy hên thôi, nếu không linh thì cũng không sao. Họ hàng em còn nói, chỉ cần Tang Thu đến sẽ lì xì thêm nữa!” Thím Vương liền tung chiêu cuối: lì xì.

Nghe đến hai chữ “lì xì”, ánh mắt Tang Thu lập tức sáng rực, cô quay sang nhìn thím Vương, khuôn mặt nở nụ cười ngoan ngoãn, đáp: “Thím Vương, con đi.”

Đã nói là không phải làm gì cả, chỉ cần nói vài câu chúc phúc, không linh nghiệm cũng không sao, quan trọng nhất là có lì xì.

Việc tốt thế này, sao lại không đi chứ?!

Chỉ có đồ ngốc mới không đi.

Trương Hồng thấy Tang Thu đồng ý cũng không nói gì thêm. Thím Vương hài lòng, lại nói chuyện với Trương Hồng một lúc rồi mỉm cười rời đi.

Sau khi thím Vương đi, Trương Hồng mới ngập ngừng nhìn Tang Thu. Tang Thu nhận ra ánh mắt của mẹ chồng, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười.

Dạo gần đây Tang Thu ở nhà nên da dẻ trắng trẻo lên nhiều. Lúc này cô cười lên, nhìn môi đỏ răng trắng, quả thực rất dễ thương.

Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn này, Trương Hồng không nỡ nói gì, chỉ đành dặn dò: “Con qua đó thì phải đi theo sát thím Vương, đừng chạy lung tung, biết chưa? Ăn xong tiệc thì về nhà ngay.”

“Dạ, mẹ. Con nhất định sẽ theo sát thím Vương, ngoan ngoãn, tiệc vừa xong con sẽ về ngay.”

Bộ dạng ngoan ngoãn của Tang Thu lúc này thật khiến người khác không còn gì để nói, chỉ thiếu mỗi giơ tay lên thề nữa thôi.

Chờ đến khi Giang Diệp - người đã lăn lộn cả ngày ở bên ngoài trở về nghe được chuyện này, ánh mắt cậu nhóc lén lút liếc nhìn Tang Thu vài lần.

"Mẹ thật sự muốn đi à?"

"Đi chứ, có lì xì thì tại sao lại không đi?" Tang Thu nhanh miệng đáp lại.

"Đúng là loại phụ nữ thấy tiền thì sáng mắt lên." Giang Diệp nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Thấy tiền sáng mắt thì sao, có tiền mà không lấy thì chính là đồ ngốc, mẹ thấy con chính là tên ngốc đấy. Hôm nay con lại đi đâu nữa, đừng nói với mẹ là lại cởi truồng đi bắt cá dưới sông đấy nhé? Con đã sáu tuổi rồi mà cứ cởi truồng cho người ta nhìn, không thấy xấu hổ à?" Tang Thu trả đũa.

"Tang Thu, mẹ có phải là phụ nữ không hả?!" Giang Diệp tức tối nhảy dựng lên.

Không phải chỉ là một lần đi xuống nước cùng mấy đứa bạn cùng tuổi rồi bị người phụ nữ này nhìn thấy thôi sao? Vậy mà cô ta cứ đem chuyện này ra đâm chọc cậu. Một người lớn như vậy lại đi bắt nạt một đứa trẻ, vui lắm à?!

Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của cậu nhóc, Tang Thu bật cười.

Đến đây, làm tổn thương nhau đi, ai sợ người đó là cháu!

"Không nhìn ra à, mẹ có chỗ nào không giống phụ nữ chứ? Mẹ vừa xinh đẹp, dáng người lại chuẩn, con có được người mẹ như mẹ chính là phúc khí tu luyện mấy đời mới có được đấy!" Tang Thu cảm thán.

Giang Diệp nghẹn họng:...

Người phụ nữ này, da mặt dày đến mức nào mới có thể tự khen mình mà mặt không đỏ, cũng hơi thở cũng không loạn như thế, chẳng lẽ không biết xấu hổ sao?!