Xuyên Thành Nữ Phụ Văn Thời Niên Đại

Chương 13: may mắn

Giang Diệp đang nhổ cỏ ngoài đồng, thấy Tang Thu đang ngồi dưới bóng cây cười ngây ngốc, không nhịn được liếc nhìn vài lần. Đôi mắt tinh tường của cậu nhóc nhanh chóng phát hiện ra thứ trắng trắng trong lòng Tang Thu, nheo mắt nhìn kỹ, khi xác định đó là một con thỏ, Giang Diệp không giữ được bình tĩnh. Cậu nhóc vứt đám cỏ dại trong tay qua một bên, lập tức tiến tới chỗ dưới bóng cây Tang Thu đang ngồi.

Đứng trước mặt Tang Thu, ánh mắt tràn đầy khát vọng và nóng rực của Giang Diệp dán chặt vào con thỏ trong lòng cô. Nghĩ đến thịt thỏ, cậu nhóc không nhịn được mà nuốt nước bọt, mở miệng hỏi: "Con thỏ từ đâu ra vậy?"

"Tự nó chạy đến đây đấy, nhìn xem, có đáng yêu không?" Tang Thu giơ con thỏ lên, nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Nghe thấy từ "đáng yêu", ánh sáng trong mắt Giang Diệp lập tức tắt đi. Thông thường phụ nữ mà khen một con thỏ "đáng yêu" thì đồng nghĩa với việc họ sẽ không nỡ ăn thịt con thỏ "đáng yêu" đó.

"Hừ, đáng yêu." Đáng yêu cái rắm!

Lúc này Giang Diệp chỉ mong con thỏ kia trông xấu xí đến mức không thể tả, như vậy cậu nhóc mới có cơ hội được ăn một bữa thịt.

Tang Thu hoàn toàn không biết những suy nghĩ trong đầu Giang Diệp, cô vuốt ve con thỏ rồi ngẩng đầu lên nhìn Giang Diệp đang đứng bên cạnh mình, nói: "Con thỏ đáng yêu như thế này, con nói xem nên làm thịt kho tàu hay hấp nhỉ?"

Nghe câu nói đầy tàn nhẫn của Tang Thu, khóe miệng Giang Diệp không khỏi co giật. Cái gì mà thỏ đáng yêu thế này, rồi còn kho tàu, hấp?

"Con thỏ đáng yêu thế này, chẳng lẽ mẹ không muốn nuôi nó sao?" Giang Diệp vẫn đem câu hỏi này hỏi thành lời, vì cậu nhóc không theo kịp tiết tấu của Tang Thu.

"Nuôi làm gì? Con thỏ đáng yêu thế này thì phải đem đi kho tàu chứ! Con phải biết rằng mẹ là người ăn thịt, mẹ muốn ăn thịt, điều đó chẳng liên quan gì đến chuyện con thỏ này có đáng yêu hay không cả."

Giang Diệp: …

Quả nhiên, lý luận điên rồ!

Giang Diệp và Tang Thu nói chuyện không hề nhỏ tiếng, mọi người xung quanh đều nghe thấy, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Tang Thu. Thấy cô đang ôm một con thỏ thật, ai cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Ban nãy chỉ mải làm việc nên không ai chú ý Tang Thu bắt được con thỏ như thế nào, nghe cô nói thì hình như con thỏ tự chạy đến chỗ cô.

Đúng là vận may thần tiên mà, khiến người ta vừa ghen tị vừa tức giận. Thời buổi này, ăn được một bữa thịt đâu có dễ. Dù không cần phiếu thịt nữa, nhưng thịt vẫn rất đắt đỏ, người dân nông thôn bọn họ chỉ cần ăn no đã tốt lắm rồi, đâu dám bỏ tiền ra mua thịt ăn, người trong thôn cả năm chỉ được vài bữa có thịt.

"Chà, bà Thích này, con dâu thứ hai nhà bà đúng là may mắn, ngồi không mà cũng có thỏ tự chạy đến, sao tôi lại không được may mắn như thế chứ? Con bé Tang Thu nhà bà đúng là có phúc lớn. Tôi thấy Thích Nghiên nhà bà cưới được cô vợ như vậy, tương lai vận khí cũng sẽ không tệ đâu. Bà Thích, bà nói xem có đúng không?" Một người phụ nữ đứng thẳng dậy, ánh mắt thoáng chút ghen tị nhìn con thỏ trong lòng Tang Thu.

Người phụ nữ đang nói chuyện họ Dương, trong làng mọi người gọi bà ta là Dương Đại Tẩu. Nhà bà ta khá nghèo, nuôi cả một gia đình lớn, nhiều lúc đến cơm cũng không đủ ăn, phải thắt lưng buộc bụng mới duy trì nổi. Thấy Tang Thu bắt được một con thỏ, bà ta sao mà không ghen tị đến đỏ mắt chứ.

Nhưng lời này của Dương Đại Tẩu rõ ràng là muốn chọc tức Trương Hồng. Mấy ngày gần đây, cả làng đều xì xào về chuyện Tang Thu không tốt. Giờ lại nói nào là vận may, nào là phúc khí, chẳng phải là cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ người khác hay sao?