Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Trọng Sinh, Ta Bị Đổi Chồng Vả Mặt Cực Phẩm

Chương 5: Được chăm sóc

Thẩm Niệm Niệm là đứa con nuôi, làm việc nhiều nhưng ăn thì ít, vì vậy cô vốn dĩ nhỏ bé hơn những người khác trong nhà. Tuy nhiên, đến tuổi dậy thì, cơ thể cô phát triển vượt trội, thậm chí còn tốt hơn cả Tɧẩʍ ɖυ Du, khiến bà nội Lý Quế Hoa nghi ngờ cô ăn vụng, càng ngày càng cắt xén khẩu phần ăn của cô.

Nhớ lại điều đó, cô nhận ra đã rất nhiều năm rồi cô không được ăn thức ăn ngon..

Bây giờ, khi mùi thơm của trứng gà lan tỏa trong không khí, cô không khỏi thèm đến mức nước miếng muốn chảy ra.

Cô vội vàng rời giường đi mở cửa. Trước mắt cô là cảnh tượng Cố Ngạn Tri đang mặc tạp dề, đứng cạnh cửa sổ nấu ăn.

Thấy cô ra ngoài, anh mỉm cười, chỉ tay về phía giá để chậu rửa.

“Em dậy rồi à? Rửa mặt trước đi, nước anh đã đun sẵn, bữa sáng cũng đã sắp xong!”

Nhìn cảnh tượng này, Thẩm Niệm Niệm bỗng có cảm giác lạ lùng khó tả.

Vương Kiến Cương là một kẻ lười biếng, chẳng làm gì ngoài việc đi làm. Mẹ anh ta thì ghê gớm, chị dâu thì keo kiệt, còn em dâu thì nhỏ nhen. Cuối cùng, cả gia đình lớn nhỏ đều dựa vào cô để lo liệu.

Người vốn đã quen với sự vất vả, giờ đột nhiên thấy có người nấu ăn, nước rửa mặt cũng có người chuẩn bị sẵn, trong lòng cô cảm thấy đủ loại cảm xúc đan xen.

Cô ngẩn ngơ gật đầu, đi rửa mặt. Khi cô rửa mặt xong, Cố Ngạn Tri cũng đã bày xong bữa sáng

"Thử xem, có ngon không? Ăn xong, chúng ta... chúng ta còn phải về nhà một chuyến."

Nói xong, ánh mắt anh có chút lấp lánh ngại ngùng.

Thẩm Niệm Niệm nhìn đĩa trứng xào cà chua thơm lừng và khoai tây xào dấm trên bàn, nước miếng như muốn chảy ra.

Cô không để ý đến ánh mắt của anh, chỉ gắp một miếng trứng, bỏ vào miệng. Trên gương mặt cô hiện lên nụ cười mãn nguyện. Tay nghề của anh thật sự rất tuyệt vời, trứng được anh xào giòn bên ngoài nhưng vẫn mềm bên trong, phần vỏ giòn thấm đầy nước sốt cà chua, vị chua ngọt vô cùng hấp dẫn.

Vừa ăn, cô vừa nói theo: "Về nhà? Đúng rồi, ngày thứ hai sau khi cưới phải về nhà chứ!"

Nhưng nói xong, đợi mãi mà không thấy anh đáp lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn và thấy khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ bừng. Anh như có điều gì muốn nói nhưng lại ngập ngừng, do dự không dám nói ra, khuôn mặt càng lúc càng đỏ.

Thẩm Niệm Niệm không khỏi tò mò, đặt đũa xuống hỏi: “Anh sao vậy?”

Cố Ngạn Tri mấp máy miệng, rồi lại cúi đầu. Cuối cùng như lấy hết can đảm, anh mới lên tiếng: : “Niệm Niệm, anh... anh muốn xin lỗi em trước!”

“Xin lỗi?” Nghe vậy, trong lòng Thẩm Niệm Niệm giật thót. Chẳng lẽ anh cũng giống Vương Kiến Cương, có một người trong lòng nào đó? Mới đây cô còn bắt đầu có thiện cảm với anh, , nghĩ rằng lần này sẽ sống với nhau thật tốt, nhưng nếu anh thực sự có một “bạch nguyệt quang” khác, cô cũng không thể nào ép buộc. Dù sao thì ép buộc cũng không mang lại hạnh phúc.

Trong lòng tuy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không đến mức đau buồn. Cô nghĩ nếu không thể, thì lại giống như kiếp trước, sống với nhau như anh em, sau này bàn bạc rồi ly hôn cũng không muộn...

Cố Ngạn Tri không hề biết, sau câu nói của anh, Thẩm Niệm Niệm đã nghĩ đến chuyện ly hôn.

Anh vội vàng gật đầu, nói tiếp:

“Anh… anh còn có hai đứa con, tất nhiên đây không phải con ruột. Thật ra là con của chị gái anh. Chị anh qua đời vì sinh khó, anh rể thì làm nhiệm vụ ở đoàn công binh Tây Bắc, cũng đã hy sinh. Bố mẹ anh rể cũng đã mất. Bố mẹ anh cũng không đành lòng nhìn hai đứa cháu cứ thế mà bơ vơ, nên đành mang về nuôi dưỡng. Ban đầu định gửi cho anh cả chăm sóc, nhưng chị dâu kiên quyết không nghe, nói nếu phải nuôi chúng, chị ấy sẽ ly hôn. Hơn nữa, lúc đó anh cả và chị dâu đều đang ở nông thôn làm thanh niên trí thức, nên đành để hai đứa trẻ đến ở bên anh ...”

Anh ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn biểu cảm của Thẩm Niệm Niệm.

Thấy cô vẫn bình thản, anh mới thở phào.