Xuyên Nhanh: Luôn Có Người Muốn Tiêu Diệt Ta

Thế giới 2: Mèo Ragdoll lang thang kiếm sống trong mạt thế

Chương 0: Mở khóa phó bản mạt thế

Nếu như chọn rời đi, y sẽ có thể nhanh chóng đến thế giới tiếp theo để thu thập năng lượng, sau đó trở về thế giới trước kia của mình, nhưng nếu làm như vậy chẳng khác nào muốn y vứt bỏ Tô Kình Vũ. Mặc dù bây giờ không thể nói là y yêu hắn đến chết đi sống lại, nhưng quả thật lúc này y đã xem hắn như người nhà, bảo y từ bỏ hắn, y cũng làm không được; Nhưng nếu lựa chọn không đi, y cũng không biết ông nội y còn có thể kiên trì được bao lâu, suy cho cùng thì còn chưa xác định được phải hoàn thành bao nhiêu thế giới nữa mới có thể đạt đủ yêu cầu.

Dường như hệ thống đã nhận ra sự lo lắng của Lê Hân, trong lúc y còn đang do dự không quyết đã cất lên giọng máy móc lạnh băng, nhưng đối với Lê Hân lúc này, lại giống như tiếng trời: 【 Khi ở trong thế giới tiểu thuyết, dù cho có qua bao lâu, thì khi trở về không gian cũng chỉ mới trôi qua một ngày thôi.】

【 Vậy tôi lựa chọn ở lại. 】 Nếu thời gian đã không thay đổi, vậy thì y cũng không cần suy xét nữa làm gì.

Mà Tô Kình Vũ vừa nghe thấy đáp án của y cũng yên lặng thở phào một hơi, nhưng trên mặt hắn lại vẫn khẽ cau mày, lo lắng lên tiếng dò hỏi: “Em không sao chứ?”

“A?” Lê Hân bị cắt ngang cuộc nói chuyện với hệ thống, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, lắc lắc đầu: “Không có gì.” Mặc dù giọng điệu bình tĩnh, nhưng niềm vui trong mắt lại như sắp tràn cả ra ngoài.

Tô Kình Vũ ỷ vào việc không có ai dám quay đầu lại nhìn, nên cả gan một tay chống lên bàn nhéo nhéo má y, tay kia lại cầm lấy tay Lê Hân đùa nghịch, đầu cũng không ngẩng lên hỏi: “Có chuyện gì vui sao?” Đương nhiên hắn biết vì sao y vui vẻ, cũng biết y sẽ không nói ra, nhưng hắn vẫn muốn hỏi.

Lê Hân dừng lại, thu liễm vài phần cảm xúc vừa lộ ra ngoài, cười như không cười mở miệng: “Kế hoạch của chúng ta thành công rồi, không đáng để vui mừng à?”

“Quả thật đáng để vui mừng.” Tô Kình Vũ rũ đầu, khóe môi khẽ cong lên. Hắn cũng không thèm để ý đến lời nói dối của Lê Hân, dù sao thì y lựa chọn ở lại bên cạnh hắn đã là đáp án tốt nhất rồi, không phải sao? Nghĩ như vậy, hắn lại cầm lòng không đặng mà hôn hôn lên ngón tay y.

“Đang trong lớp mà.” Lê Hân sửng sốt một chút, sau đó lại thản nhiên rút tay về.

Tô Kình Vũ cũng không quan tâm, hắn đổi sang tay còn lại của Lê Hân rồi gắt gao nắm chặt, cùng với tiếng chuông vào học vang lên, bắt đầu vào học.

Mà phía bên kia, một tuần sau khi An Thần bị bắt, Khuất Nam bị nhốt trong nhà đã phát hiện ra cha mẹ hắn đã động tay động chân. Không có An Thần bên cạnh, chỉ số IQ của hắn ta miễn cưỡng online một xíu, nhưng cũng chỉ có một xíu mà thôi.

Hắn ta nhân lúc không có người canh gác, đánh ngất mẹ mình trong lúc bà đến thăm hắn ta, rồi bỏ trốn khỏi nhà. Nhưng khi đó trời đang mưa rất to, hắn ta lái xe quá tốc độ đã xảy ra va chạm với một chiếc xe tải ngay cua quẹo, mặc dù cuối cùng cũng nhặt về được cái mạng, nhưng kết cục vẫn là bán thân bất toại.

Cha mẹ Khuất Nam đã hoàn toàn thất vọng với đứa con trai này, ngay khi họ dự định sinh thêm một đứa để bồi dưỡng thành người thừa kế tiếp theo thì công ty nhà họ Khuất lại bị ai đó tấn công, các thông tin cơ mật lần lượt bị tiết lộ cho công ty đối thủ, thậm chí còn tuồn ra chuyện Khuất thị đã từng cho vay nặng lãi, hại chết không biết bao nhiêu mạng người, cổ phiếu của tập đoàn Khuất thị tuột dốc không phanh, không cách nào gượng dậy nổi. Mà tên Khuất Nam kia, sau khi mất đi sự che chở của Khuất gia đương nhiên không chịu nổi đả kích kinh khủng này, cuối cùng bị ngộ độc cồn, tử vong ngoài ý muốn.

Còn về Lê Hân và Tô Kình Vũ, sau khi tốt nghiệp đã thi đậu vào một trường đại học trọng điểm, sau đó cả hai tự mình mở công ty. Những hành động thân mật của hai người bọn họ từ lâu đã khiến cho người khác hoài nghi, sau này hai người cũng trực tiếp thừa nhận, dù sao thì hai bên gia đình đều đã đồng ý, người khác có nói gì cũng không đáng để tâm, bọn họ trước sau đều gắn bó như keo sơn. Đến cuối cùng vào ngày tốt nghiệp đại học, Tô Kình Vũ cầu hôn Lê Hân, hai người cùng nhau ra nước ngoài kết hôn, chỉ mời người thân hai bên và một số bạn bè thân thiết đến tham dự hôn lễ.

Về vấn đề người thừa kế, hai người đã tiến hành thụ tinh trong ống nghiệm, sau đó giao cho Tô lão gia tử và cha Lê mẹ Lê nuôi dưỡng.

Thành tựu của cả hai thậm chí còn tạo nên một đoạn giai thoại, dù sao thì cả hai đều rất đẹp trai tài giỏi, có thủ đoạn, có tài năng, nhưng điều khiến người ta hâm mộ chính là, bọn họ chưa từng rung động với người khác lấy một lần, nhiều năm trôi qua, vẫn một lòng trước sau như một mà ân ân ái ái.

Nhiều năm về sau, vào khoảnh khắc Tô Kình Vũ rời khỏi thế gian, Lê Hân cũng ghé vào bên người hắn, nhắm mắt ngủ, từ đó không bao giờ tỉnh lại nữa.

…………

【 Ding, chúc mừng ký chủ trở về không gian. 】

Chớp mắt một cái đã lại xuất hiện ở một nơi vừa xa lạ vừa có chút quen thuộc này, Lê Hân lại càng cảm thấy buồn phiền. Y và Tô Kình Vũ đã trải qua một đoạn tình yêu như khe nhỏ sông dài, không có nhiệt tình như lửa, lại dịu dàng như dòng nước, khiến người không nhịn được mà trầm mê. Nhưng mà, đó cũng chỉ còn là hồi ức mà thôi.

Nghĩ đến đây, Lê Hân nhắm hai mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, những suy nghĩ về Tô Kình Vũ vẫn hiện lên không ngừng, có hình ảnh hắn lạnh như băng, có hình ảnh hắn làm nũng bán manh hạ gục y, cũng có hình ảnh hắn nghiêm túc thâm tình… Hồi tưởng lại những ký ức đó một lần, đến khi mở mắt ra, ánh mắt y đã khôi phục lại sự tỉnh táo. Nhưng để so với y trước khi bước vào thế giới thứ nhất, bên trong có vẻ đã nhiều hơn vài phần nhân tính.

Chú ý tới điểm này, hệ thống vừa lòng gật gật đầu, rồi lên tiếng: 【 Ký chủ, nhiệm vụ lần này của cậu hoàn thành rất tốt, thu thập ít nhất 1% năng lượng. 】

【 Mới có 1%? 】 Lê Hân không hài lòng nhíu mày, dựa theo tiến độ này, chẳng phải y cần phải công lược một trăm thế giới lận sao? Nói như vậy là muốn làm y mệt chết à?

Hệ thống lập tức hiểu được nguyên nhân khiến ký chủ ghét bỏ như vậy, liền chậm rãi giải thích:【 Năng lượng ở mỗi thế giới đều không giống nhau, ví dụ như thế giới này cũng chỉ có thể xem như là tutorial mà thôi, chỉ là một phó bản vườn trường đơn giản, mặc dù trong đó cũng có một chút nguy hiểm, nhưng để so với những kịch bản cao cấp hơn thì đúng là chẳng đáng xách dép, thế nên năng lượng thu về mới ít như vậy. Cấp bậc thế giới càng cao, có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, thì năng lượng có thể thu thập được càng nhiều.】

(Tutorial được hiểu là một bản hướng dẫn. Trong các doanh nghiệp, công ty trách nhiệm hữu hạn, corporate, jsc, xí nghiệp, Tutorial chính là bản hướng dẫn dành cho các khách hàng để họ hiểu rõ hơn về quy trình, thực hiện sản phẩm, cách sử dụng sản phẩm để có thể đánh giá đúng về tính năng, lợi ích của sản phẩm mang lại.)

【 Vậy tao có thể trực tiếp công lược thế giới cấp cao luôn không? Liệu như vậy có phải sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm đúng không? 】 Lê Hân thoáng trầm tư, y cũng hiểu sẽ không có khả năng đơn giản như vậy, nhưng sự mê hoặc của thế giới cấp cao vẫn là quá lớn.

【 Để mà nói thì, nếu bây giờ để ký chủ đến thế giới cấp cao, có lẽ vừa xuyên qua là ngủm. Giả dụ như đến Tu Chân giới, nói không chừng, ký chủ vừa xuyên qua đã bị người khác phát hiện ra linh hồn bất đồng, đến lúc đó, đừng nói là làm nhiệm vụ, ngay cả có sống được hay không cũng là cả một vấn đề. 】

Nghe hệ thống giải thích, Lê Hân lập tức đè nội tâm nóng nảy của bản thân xuống, 【 Vậy nếu tao tốn quá nhiều thời gian để hoàn thành công lược, thì ông nội sẽ…】

【 Ký chủ cảm thấy không có giới hạn thời gian sao? 】 Hệ thống đột nhiên nói ra một câu khiến Lê Hân cứng người, rồi nói tiếp: 【 Ký chủ hẳn đã để ý tới khoảng thời gian mấu chốt được miêu tả trên mỗi kịch bản rồi nhỉ? Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ trước khi kết thúc cốt truyện quan trọng, thời gian sẽ bắt đầu chạy, đến lúc đó thời gian bên này sẽ không chỉ là một ngày nữa đâu. 】

Đến khi nghe hệ thống nói xong, Lê Hân mới cảm thấy bản thân có chút may mắn, nhưng mà: 【 Hai kịch bản này đều chỉ viết một phần tình tiết, rất nhiều sự vật đều không viết rõ ràng. Hơn nữa kỳ lạ là, tại sao tiểu thuyết này lại chỉ có mười mấy chương vậy? Theo tao biết thì tiểu thuyết bình thường không phải là có tới mấy chục vạn chữ lận sao? Tao nhìn qua kịch bản này cùng lắm cũng chỉ có mấy vạn chữ. 】

【 Bởi vì cốt truyện không phải trong cùng một cuốn tiểu thuyết, mà là một cuốn tiểu thuyết xuyên nhanh, có nghĩa là được gộp thành từ một số câu chuyện riêng lẻ, cho nên mỗi cốt truyện đều chỉ có mấy vạn chữ thôi. 】 Hệ thống không chút để ý mà giải thích, 【 Đây là một thể loại tiểu thuyết rất mới mẻ và độc đáo đó. 】

Sau khi hiểu được điểm này, Lê Hân lại đổi sang vấn đề khác: 【 Vậy còn Kình Vũ, ừm, nam chính đã xảy ra chuyện gì? Còn có nhiệm vụ “Cứu vớt hoà bình thế giới” nữa, kẻ muốn hủy diệt thế giới chính là Tô Kình Vũ sao? 】

【 Nam chính? 】 Hệ thống khó hiểu mà nhìn Lê Hân, đột nhiên trước mặt hiện lên một giao diện trong suốt, bên trên còn nhấp nháy rất nhiều thông tin số liệu, một hồi lâu, giao diện này mới biến mất, 【 Tô Kình Vũ không phải trọng sinh, cũng không phải linh hồn khác xuyên vào. Cậu có thể xem như hắn là một nhân vật có thể dựa theo sự phát triển của cốt truyện mà thức tỉnh, cũng giống như ký chủ, hắn bị một loại hệ thống triệu hồi ý thức, giúp hắn thoát khỏi vận mệnh vốn có của hắn. Còn về phần nhiệm vụ “giải cứu thế giới” kia, chính là muốn cậu ngăn cản người thức tỉnh như Tô Kình Vũ huỷ diệt thế giới, bởi vì bên phía hệ thống đã cảm nhận được suy nghĩ muốn phá huỷ của hắn, cho nên mới đưa ra một nhiệm vụ như vậy, để phòng ngừa kết cục cốt truyện của thế giới bị sụp đổ. Mà ký chủ đã lựa chọn ở bên Tô Kình Vũ, khiến cho tâm tư huỷ diệt của hắn dần phai nhạt, cũng vì vậy mà nhiệm vụ này sẽ tự động hoàn thành. 】

【 Còn Lục Hiểu San kia cũng được thức tỉnh sao? 】 Bởi vì Lê Hân muốn trốn tránh việc nhớ lại đoạn tình cảm với Tô Kình Vũ trong thế giới trước, không nghĩ nhiều về lời nói của hệ thống, nên cũng không phát hiện lỗ hổng trong lời giải thích của nó. Nếu Tô Kình Vũ chỉ là một người thức tỉnh, vậy vì sao y lại có cảm giác quen thuộc với hắn như vậy, và vì sao hắn lại giúp đỡ y? Nếu hệ thống của hắn cũng giống như của y, vậy thì nhiệm vụ của hắn là gì? Hơn nữa, vì sao đã thức tỉnh rồi, lại vì y mà không tiếp tục huỷ diệt thế giới? Những chuyện như thế này, Lê Hân cũng chưa nghĩ đến, điều này cũng đã khiến y về sau biết vậy chẳng làm.

【 Chuyện Lục Hiểu San thức tỉnh là ngoài ý muốn, bởi vì hiệu ứng cánh bướm dẫn đến việc cô ta tình cờ thấy được một phần tương lai. 】 Lê Hân đã rơi vào suy nghĩ riêng, nên cũng không chú ý đến dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của hệ thống. Hệ thống nhìn Lê Hân đang trầm tư, sợ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, liền vội vàng lên tiếng dò hỏi: 【 Ký chủ, bây giờ cậu có muốn vào thế giới tiếp theo luôn không? 】

Lê Hân cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ, sợ sẽ lại nhớ đến Tô Kình Vũ, cho nên liền nhanh chóng gật đầu.

【 Ding —— Truyền tống bắt đầu, ký chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng. 】

Hệ thống vừa dứt lời, Lê Hân đã cảm giác được cơ thể mình bị mất trọng lực, cả người rơi vào bóng tối.

【 Ding, truyền tống thành công. 】 Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, Lê Hân mở mắt, vừa muốn đứng dậy, lại “lộp cộp” mà lăn lông lốc về phía trước vài vòng, đâm vào cánh cửa mới có thể dừng lại.

Đầu óc có chút choáng váng, nhưng Lê Hân vẫn ý thức được có gì đó không đúng. Y do dự giơ tay lên, lại thấy trước mắt mình là một cái móng vuốt, phải, chính là một cái, móng, vuốt, nhỏ, lông xù xù, xinh xắn, mềm mại, y buồn bực gọi hệ thống trong đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: 【 Hệ thống, gửi kịch bản và ký ức của nguyên thân sang đây. 】

【 Ký chủ, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, lúc lựa chọn thế giới đã xảy ra chút ngoài ý muốn, cho nên đến nhầm thế giới rồi, đương nhiên, nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng gấp bội. 】

Chờ đến khi tiêu hoá cốt truyện xong, Lê Hân chỉ muốn chửi thề một tiếng, cái này mà gọi là ngoài ý muốn thôi sao? Là mạt thế còn chưa tính, còn bắt y trở thành một con thú cưng là có ý gì?

【 Mày nói cái này mà là vai chính đó hả? Một con mèo? 】

【 Ký chủ, cậu có thể đừng có kỳ thị loài mèo được không? 】 Hệ thống thân là một con mèo nghe vậy lập tức xù lông, 【 Bây giờ ký chủ cũng là một con mèo như bọn tôi thôi, mời cậu nhớ kỹ thân phận mèo Ragdoll của mình đi. 】

【 Mày. 】 Lê Hân muốn đứng lên, lại không giữ vững được cân bằng, liền “bịch” một tiếng, bốn chân chổng vó lên trời.

【 Một con mèo mà ký chủ còn không sắm vai cho tốt được, làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ đây? 】

Lê Hân buồn bực, cũng lười tiếp tục phản bác nó, dù sao thì lời hệ thống nói cũng là sự thật, chuyện cấp bách bây giờ chính là để bản thân thích ứng với cái cơ thể mèo này, và làm cách nào để giải quyết cái tên “chủ nhân” bên ngoài kia.

“Rầm rầm ——” Vừa nhắc tới “chủ nhân” tang thi bên ngoài, trong lúc Lê Hân còn đang suy nghĩ thì cánh cửa mà y đang dựa vào đột nhiên bị va chạm kịch liệt, không để y kịp phản ứng, liền nghe “phập” một tiếng, có một cánh tay cắm vào giữa cánh cửa.

“Phịch ——” Lê Hân rất vất vả mới đứng lên được, lại bởi vì cánh tay đột nhiên thọc vào mà bị dọa sợ đến nỗi té lăn ra đất lần nữa: “……”

Hệ thống, nếu mày còn không làm gì có ích, ký chủ nhà mày chắc chắn sẽ bị chó tha đi đó! Đáng tiếc là hệ thống lại không cảm nhận được ý nghĩ của Lê Hân.

【 Ding, hào quang vạn thi mê chính thức khởi động. (“Vạn thi mê”: Phó bản thăng cấp vạn nhân mê, có lực hấp dẫn mãnh liệt đối với tang thi và các loại động thực vật biến dị, bởi vì tang thi có thể dựa vào việc hấp thu máu thịt của cá thể mang hào quang để thăng cấp. 】