Ngay cả một bàn tay cũng đẹp đến kinh ngạc như vậy, không biết người sở hữu bàn tay ấy trông sẽ ra sao.
Người này rốt cuộc có khả năng là người mà ba cô từng nói không? Nhưng cho dù là đi chăng nữa, tay đã nổ đến mức ấy, e là người kia chắc cũng dữ nhiều lành ít rồi, ba cô chắc không đến mức để cô đi tìm một người chết chứ?
Nếu lần này không tìm thấy, Mạnh Thành Chân thật sự không biết phải làm sao nữa, cô không kìm được đưa khớp ngón trỏ lên môi mân mê. Khi nhớ đến khối tinh thể đỏ trong bàn tay cụt ấy, cô liền vội vàng lấy nó ra khỏi túi, cẩn thận dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp hai đầu, chuẩn bị nghiên cứu xem thử.
Một bàn tay nhỏ bằng cái hoành thánh bỗng nhiên đưa ra, chộp lấy khối tinh thể đỏ to bằng quả táo tàu trong tay cô.
Giữ nguyên tư thế với ngón tay không còn gì, Mạnh Thành Chân: “…”
Ồ ồ, mắt cô tinh tay nhanh tóm lấy bàn tay nhỏ xíu đang giữ viên tinh thể kia, “Ôi ôi, tay còn chưa to bằng cái hoành thánh mà đã biết giành bảo bối rồi hả?” Cô cười híp mắt lắc lắc cổ tay bé xíu đó. Dù đứa bé mới sinh da đỏ nhăn nheo như ông già, xấu đến mức không nỡ nhìn, nhưng vì là con một, nên với trẻ sơ sinh cô vẫn thấy mới lạ.
“Em muốn làm gì đấy hả? Hử? Tuy nắm được rồi, nhưng cái này là của chị nhé, trả lại cho chị nào.” Cô lại lắc lắc tay cậu bé, định lắc cho viên tinh thể rơi ra, nhưng bé con lại càng nắm chặt hơn, cô lắc thế nào cũng không nhả.
Lúc này Mạnh Thành Chân chẳng còn cười cợt gì nữa, tinh thể không lớn, nhưng nếu cho vào miệng thì cũng nguy hiểm đấy chứ! Cô nhìn cánh tay nhỏ trong tay mình, bàn tay bé tí thật sự chỉ bằng cái hoành thánh, móng tay mềm đến mức cô chẳng dám động vào.
Phải làm sao đây? Mới có bảy tháng tuổi thôi, dù được phát triển đầy đủ trong bụng mẹ, nhưng không biết có phải do sinh non không mà da rất mỏng, nhìn hơi trong suốt. Muốn lấy tinh thể từ năm ngón tay nhỏ xíu kia thì cô thật sự không biết bắt đầu từ đâu.
Không còn cách nào, cô đành bóp nhẹ bàn tay, nghĩ có khi làm đau thì bé sẽ buông ra? Kết quả là bé lại nắm chặt hơn nữa!
Mạnh Thành Chân hết cách: “Được được được, đồ của em, chị không tranh giành, trời ạ! Người nhỏ mà tính khí không nhỏ tí nào nha! Vậy em giữ giúp chị đi, phải ngoan đấy, đừng đau nha.” Cô vừa nói nhỏ vừa cẩn thận tách từng ngón tay hồng hồng mịn màng.
Tốn bao nhiêu sức lực, suýt nữa đổ mồ hôi, cuối cùng mới gỡ được ba ngón, kéo viên tinh thể ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc lấy được tinh thể, cô như ngẩn ra. Cảm giác như mình vừa lặp lại gì đó — đúng rồi! Không lâu trước cô cũng từng gỡ như vậy từ một bàn tay cụt cơ mà?
Mệt mỏi thật, cả ngày cứ gỡ ngón tay mãi thôi.
Lúc này, cô không còn hứng thú nghiên cứu viên tinh thể kia nữa, tiện tay cất lại, xoa xoa bàn tay bé con rồi nhét lại vào trong chăn, định ngủ thêm chút rồi dậy pha sữa cho bé.
Lần này ngủ liền ba tiếng đồng hồ, đến khi nóng quá mà tỉnh dậy, những người khác đang ngủ cũng lục tục tỉnh theo.
“Con mẹ nó, đây rốt cuộc là chỗ quái quỷ gì? Sao mà nóng thế này?” Một trong hai công nhân phu hồ bực tức mắng to.
“Bây giờ là tháng mười một rồi đấy? Dù năm nay chưa có tuyết đầu mùa, nhưng ít nhất cũng phải dưới 0 độ chứ…” Ông lão Trịnh cũng lo lắng nói.
“Tối hôm qua sương mù đã thấy không bình thường rồi, ban ngày lại nóng như thế? Chúng ta vẫn đang ở trên Trái Đất chứ? Ai mở điện thoại xem có sóng không?” Gã đầu bếp mập cũng bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Tình hình thực sự quá kỳ quái, không thể giải thích bằng lẽ thường được nữa.
“Có! Lúc nãy tôi vừa gọi 110, bên đó nói đội cứu hộ đã bắt đầu dọn dẹp đường hầm từ hôm qua, nhưng do tình trạng sập nghiêm trọng nên cần thời gian. Tôi cũng đã xem giờ, họ đến hiện trường ngay sau khi xảy ra tai nạn, bây giờ tính ra cũng đã hơn một ngày một đêm rồi, nhưng đến hiện tại ở đây vẫn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.” Tấn Trạch Vũ giải thích.
“Ý cậu là đội cứu hộ còn cách chúng ta rất xa đúng không?” Một người công nhân lớn tuổi khác hỏi.
“Đúng vậy.” Tấn Trạch Vũ gật đầu.
Thạch Tuyết Lan mất con gái, Đổng Giai Hân mất bạn trai, cả hai không nói gì. Cụ bà họ Tôn thì đang bận dỗ đứa cháu gái khóc mãi không nín.
Mạnh Thành Chân đã từng trải qua chuyện này một lần, không hứng thú gì lắm. Lần sập hầm này, nguy hiểm nhất là lúc sập ban đầu, sau đó mười lăm ngày, ngoài chuyện thiếu lương thực suýt chết đói ra, còn có những điều kỳ dị như ban ngày nóng như cái lò hấp, ban đêm lạnh như nhà xác, tổng thể mà nói thì cũng không nguy hiểm lắm.
Hiện tại vấn đề thực phẩm cô đã giải quyết, đủ để mấy người ở đây cầm cự đến lúc đội cứu hộ tới.
Còn lại là phải chịu đựng mười lăm ngày trong môi trường khắc nghiệt này.
Nhưng Mạnh Thành Chân biết trước tình hình, những người khác thì không, kết quả là khi cô chỉ vừa đun chút nước nóng để pha sữa thì đã bị một đợt mỉa mai lạnh lùng tấn công.
Có người nhìn cô bận rộn rồi nói: “Tới lúc này rồi mà còn rảnh rang đi pha sữa? Biết là đứa bé này do người chết sinh ra, nhưng không biết còn tưởng là con ruột của cô ta…” Gã đầu bếp mập đẫm mồ hôi, cực kỳ khó chịu, vốn chẳng hiểu sao lại thấy chướng mắt Mạnh Thành Chân.
Thạch Tuyết Lan mới ly hôn chưa lâu, giờ lại mất con gái, cảm xúc thất thường. Nghe ai đó nói vậy, bỗng như bị kích động, gào lên như phát điên: “Trẻ con thì biết gì chứ? Đói mà không cho bú sữa, anh còn là người à? Mấy người đàn ông các anh đều không phải loại tốt lành gì! Nếu tôi không ly hôn, tôi đã không đưa con rời khỏi nhà, con tôi đã không gặp chuyện, đều là lỗi của anh, là lỗi của anh…”
“Mẹ kiếp!” Gã đầu bếp trợn mắt như chuông đồng, “Bà bị bệnh à!” Mắng một câu, trong bụng tức điên vì chẳng làm gì mà bị vạ lây, rồi quay người bỏ đi xa, sợ bà điên này phát khùng nhảy vào cào cấu.
Mạnh Thành Chân: “…” Vừa rồi là chuyện gì vậy? Mình chỉ pha có một bình sữa thôi mà, cũng bị vạ lây sao?
Nhiệt độ càng lúc càng cao, không có lối thoát khí, trong hầm vừa bí vừa nóng.
“Bây giờ nhiệt độ là bao nhiêu vậy? Cỡ hơn ba mươi độ rồi ấy chứ? Ngoài trời đang âm mấy độ cơ mà, chẳng lẽ có ai đó đốt lửa sưởi dưới lòng đất cho chúng ta chắc?”