“Cô cũng thấy rồi đấy, hình dạng mà da và mạch máu bị kéo giãn ra thật sự rất kỳ lạ.”
Nghe hắn nói vậy, nhìn vào mặt cắt đúng là không bình thường, phần vết cắt bị xé rách lộ ra một đống mạch máu xoắn lại thành búi, hình dạng xoắn đó trông giống như... cuộn len? Ồ không, giống như một đống mì tôm, hoặc đúng hơn là giống mái tóc xoăn của một người phụ nữ vừa uốn xong.
Hắn cẩn thận dùng hai ngón tay kéo dài một sợi mạch máu xoắn lại trong đó, không ngờ lại kéo được ra một đoạn rất dài: “Người bình thường không thể nào kéo thành hình dạng như vậy, chỉ có thể nói là dù là cơ bắp hay mạch máu của cánh tay này đều có độ dẻo dai rất cao, hơn nữa…” Hắn buông tay ra, đưa cho Mạnh Thành Chân xem ngón tay dính máu của mình.
Chỉ thấy vết máu trên tay, trong sắc đỏ nhàn nhạt lại lấp lánh ánh vàng.
“Máu của người này là màu vàng kim!” Tâm trạng của Tấn Trạch Vũ kích động, hạ giọng nói nhanh: “Nếu là người bình thường, cho dù là máu động mạch hay tĩnh mạch thì cũng đều có màu đỏ, máu động mạch là đỏ tươi, máu tĩnh mạch là đỏ sẫm, chưa từng có ai có máu màu vàng kim.”
Rồi như để chứng minh điều gì, hắn lấy từ túi ra một chùm chìa khóa, mở một con dao gập cỡ lòng bàn tay, sau đó dùng lưỡi dao sắc bén rạch lên da của cánh tay đứt kia, sau khi rạch xong, trên da chỉ để lại một vết trắng nhạt.
Hắn lại dùng lực mạnh hơn rạch thêm lần nữa, nhưng vẫn không thể làm rách dù chỉ một chút mô da, hắn còn kéo ra một đoạn mạch máu xoắn tít lại, cố gắng dùng dao cắt đứt, nhưng vẫn không thành công.
“Cô thấy rồi chứ?” Tấn Trạch Vũ làm xong mấy việc đó thì quay đầu hỏi.
Mạnh Thành Chân gật đầu, cô cầm lấy con dao từ tay Tấn Trạch Vũ, cúi đầu tìm thử, cuối cùng dùng lực rạch mạnh lên một bên đôi bốt mình đang mang, lập tức để lại một đường cắt, chứng tỏ con dao này rất sắc bén.
Cô lại dùng dao rạch lên cánh tay kia, với cùng một lực, dao cắt được đôi bốt nhưng lại không cắt nổi lớp da kia, da cánh tay đó không có lỗ chân lông, hoặc có thể nói là lỗ chân lông bằng mắt thường không thể thấy được, máu chảy ra có màu đỏ pha vàng, giống như màu cam, nhưng lại không hoàn toàn là màu cam.
“Cô thử cầm xem.” Tấn Trạch Vũ cầm lấy cánh tay đứt kia, đưa cho Mạnh Thành Chân.
Cánh tay đứt này nhìn không đến mức ghê rợn, thậm chí vì nó bị đứt lìa mà lại có một vẻ đẹp kỳ dị hòa trộn giữa sự tàn khuyết và hoàn mỹ, giữa sức mạnh và hủy diệt.
Mạnh Thành Chân cầm lấy, rõ ràng cảm nhận được trọng lượng của cánh tay này nặng hơn tưởng tượng rất nhiều.
“Đây không phải là trọng lượng cánh tay của người bình thường.” Tấn Trạch Vũ nói xong thì ngập ngừng, do dự hỏi: “Cô cảm thấy… thấy thế nào?”
“Anh ta… là người trong chiếc xe đó sao?” Mạnh Thành Chân nhìn cánh tay trong tay mình, từ lúc tai nạn trong hầm xảy ra đến giờ đã qua cả một đêm, cánh tay này vẫn chưa bị cứng, vẫn mềm mại như người sống, thế này… vẫn còn là người sao?
“Không biết, không thể xác nhận được, nhưng nếu người này còn sống, với độ bền bỉ của cánh tay này, hắn thậm chí có thể dùng tay không xé xác bất kỳ ai trong chúng ta.”
Không khí vốn đang rất nghiêm túc, nghe tới đây Mạnh Thành Chân lại cảm thấy có gì đó sai sai: “Tay không xé quân địch à?”
“Ờ…” Tấn Trạch Vũ lúng túng, gãi đầu chuyển đề tài: “Khi ra ngoài, tôi định mang thứ này đi, giao cho thầy tôi, có thể sẽ phát hiện được gì đó.”
Mạnh Thành Chân vẫn đang nhìn cánh tay này, không nói gì. Cô vẫn đang tìm người mà cha cô nhờ cô đi tìm. Năm cô hai mươi tuổi, có hai việc lớn đã xảy ra trong đời cô—một là người thân qua đời, hai là sự cố trong hầm đường bộ. Nghĩ đi nghĩ lại, thời điểm thích hợp nhất để người mà cha cô nói xuất hiện, chính là trong sự cố đó.
Lúc đầu, cô nghĩ người đó là Ngu Chí Lập—người may mắn sống sót nhưng mất một chân. Sau đó, cô lại chuyển mục tiêu sang Tấn Trạch Vũ—thực tập sinh trước mặt. Cho đến khi tảng đá kia xuất hiện, đầu bếp Tạ Tài lập tức trở thành người có khả năng nhất.
Nhưng giờ đây khi cánh tay kỳ lạ này xuất hiện—trông như tay người nhưng lại hoàn toàn khác biệt—cô buộc phải chuyển hướng suy nghĩ.
Ở thời khắc đặc biệt nào đó, số phận đã sắp đặt cho cuộc gặp gỡ…
Người kia có thể là bất kỳ ai, hoặc là một người hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Có thể nào là chủ nhân của cánh tay này không?
“Bác sĩ Tiểu Tấn, anh đã tìm kỹ chưa, trong xe có ai bị đứt tay không?” Mạnh Thành Chân hỏi.
“Đã tìm rồi, hoàn toàn không có, cánh tay này như từ trên trời rơi xuống, hơn nữa độ dẻo dai của nó cô cũng thấy rồi, lực va chạm của chiếc xe khách e là không thể gây ra tổn thương nặng như vậy.” Hắn bóp nhẹ cánh tay đó để thể hiện sự rắn chắc của nó.
“Dù là một tảng đá lớn đè xuống, muốn ép nát thành bánh thịt cũng rất khó! Nếu trong xe lúc đó thật sự có điều kiện gây ra chấn thương thế này, thì chúng ta—những người còn sống—căn bản không có khả năng sống sót.”
Hắn do dự, hạ giọng hỏi: “Cô có tin… thế giới này tồn tại không gian khác hoặc sinh vật dị dạng không?”
“Hả?” Mạnh Thành Chân không ngờ hắn lại nói vậy, trước giờ hắn luôn đứng trên lập trường khoa học để giải thích mọi chuyện.
“Ờ… này bác sĩ Tiểu Tấn, anh không phải lúc nào cũng nhìn nhận sự việc một cách nghiêm túc và khách quan sao? Sao giờ lại tin vào mấy thứ trong phim thế?”
Tấn Trạch Vũ cũng có vẻ bất an: “Nhưng mấy thứ này thực sự không thể nào nhìn nhận một cách khách quan được.” Hắn ngừng lại một chút, rồi hạ giọng nói với cô: “Cô có biết nguyên nhân khiến hầm đường sập là gì không?”
Lúc trong xe, vào thời khắc cuối cùng, Mạnh Thành Chân đã nhắm mắt lại, “Chẳng phải là xe phát nổ sao?” Trong bản tin lần trước, vụ sập hầm núi Khẩn Lăng được đưa tin là do một chiếc xe tải đang chạy đột nhiên phát nổ gây ra.
“Tôi thấy tận mắt!”
“Thấy gì cơ?”
“Lúc phát nổ, ở đó căn bản không có chiếc xe nào cả, tôi ngồi trước cô một hàng, lúc đó là đột nhiên nổ tung trong không khí, ánh sáng đó lúc đầu chúng ta tưởng là ánh lửa, nhưng giờ nghĩ lại, đó là ánh sáng màu cam, dạng bắn tung toé, ánh sáng màu cam…” Tấn Trạch Vũ vừa nói vừa cúi đầu nhìn về phía cánh tay trong tay cô.
Chỗ đứt lìa của cánh tay, sắc đỏ nhàn nhạt pha lẫn ánh vàng, nếu nổ tung ra, hòa lẫn lại… đỏ và vàng… chính là màu cam…