Nửa Quen Nửa Lạ

Chương 17: Trẻ trâu

Trước khi nghe lời Đoàn Hoài Ngạn nói, Hoài Niệm còn tưởng có lẽ ở một xó xỉnh âm u nào đó mà cô không biết, lòng dạ anh đã trở nên rộng rãi hơn.

Sau khi nghe lời Đoàn Hoài Ngạn nói, Hoài Niệm chắc chắn vô cùng rằng Đoàn Hoài Ngạn vẫn là Đoàn Hoài Ngạn đó, giả vờ đứng đắn lại còn xấu bụng.

“…”

Hoài Niệm hơi mím môi.

Biết rằng chuyện anh thích làm nhất chính là tranh thủ mọi cơ hội để trêu chọc cô.

Cũng chẳng trông mong anh có thể thấu hiểu cho người khác được bao nhiêu.

Hoài Niệm suy nghĩ một lát, lấy điện thoại ra, quyết định tìm “thủ phạm chính” Trì Kính Đình, người đã khiến con robot câm Tiểu Mỹ mở miệng nói chuyện.

Cô và Trì Kính Đình đã kết bạn với nhau, nhưng đến giờ vẫn chưa nói chuyện lần nào. Vì vậy, quá trình tìm Trì Kính Đình hơi phức tạp một chút.

Danh sách bạn bè kéo xuống, lật qua lật lại tìm kiếm, vẫn chưa kéo đến mục “C”.

Đột nhiên.

Có một bàn tay che màn hình điện thoại của cô.

Đoàn Hoài Ngạn cụp mắt xuống, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: “Để anh liên lạc với Trì Kính Đình.”

Hoài Niệm bán tín bán nghi nhìn anh.

Đoàn Hoài Ngạn dứt khoát bật loa ngoài của cuộc gọi thoại.

Đợi không lâu, cuộc gọi được kết nối.

Bên phía Trì Kính Đình chắc là có người, anh ta líu ríu nói một tràng dài lẫn lộn một đống thuật ngữ chuyên ngành phức tạp, sau đó, nói với người bên cạnh: “Tôi nghe một cuộc điện thoại quan trọng.”

Sau tiếng bước chân ngắn ngủi, giọng nói cà lơ phất phơ của Trì Kính Đình lại vang lên: “Giờ này cậu hoặc là đang ở cùng Hoài Niệm nhà cậu, hoặc là đang mày mò cánh tay máy của cậu, sao lại nghĩ đến chuyện gọi cho tôi thế?”

Đoàn Hoài Ngạn nói ngắn gọn súc tích: “Đổi giọng của Tiểu Mỹ đi.”

“Tại sao phải đổi?” Giọng Trì Kính Đình lười biếng pha lẫn ý cười: “Cậu không thích giọng của Hoài Niệm nhà cậu à?”

“Tôi cũng đâu có gọi anh ấy là ‘chủ nhân’ đâu cơ chứ?” Hoài Niệm không nhịn được lên tiếng.

Trì Kính Đình im lặng một chút, rồi chợt hiểu ra: “Bảo sao, hóa ra là Hoài Niệm yêu cầu đổi giọng.”

Anh ta thu lại nụ cười, giọng điệu nghiêm túc hẳn rất có sức thuyết phục: “Nhưng trong hệ thống giọng nói chỉ có mỗi giọng này thôi, tôi còn chưa kịp làm giọng khác.”

Hoài Niệm tin thật: “Vậy anh đổi cách xưng hô đi.”

Nói thật lòng, Hoài Niệm không hề phản cảm với việc Tiểu Mỹ dùng giọng của mình để nói chuyện, thậm chí còn cảm thấy mới lạ.

Nghe nói, giọng nói mà bản thân nghe được khác với giọng nói mà người khác nghe thấy. Hoài Niệm cũng nghe ra chút khác biệt, giọng nói của Tiểu Mỹ trong trẻo và ngọt ngào hơn một chút so với giọng mà cô tự cho là của mình.

Trì Kính Đình đồng ý rất nhanh gọn: “Được thôi, trong kho từ có rất nhiều lựa chọn dự phòng, cô xem cô thích cái nào?”

“Ví dụ?”

“Ví dụ như — bảo bối, ông xã, cục cưng, bé yêu, honey…” Trì Kính Đình kéo dài giọng, “Cô thấy cái nào hợp ý cô hơn?”

“…”

Mỗi một từ đều như những nắm đấm vung tới Hoài Niệm từ bốn phương tám hướng, đấm cho cô tối tăm mặt mũi.

Hoài Niệm khó khăn lắm mới giữ được vẻ mặt, không để bản thân suy sụp quá rõ ràng. Cô muộn màng nhận ra rằng Trì Kính Đình đang trêu chọc mình.

“Chẳng thích cái nào cả, cảm ơn.” Hoài Niệm dùng từ rất lịch sự, nhưng giọng điệu lại chẳng hề khách sáo: “Phiền anh lập tức, ngay bây giờ đổi cho tôi.”

“Không đổi thì sao nào?” Trì Kính Đình tỏ vẻ như một kẻ vô lại.

Hoài Niệm đột nhiên im bặt, đúng như lời anh ta nói, cô đúng là chẳng làm gì được anh ta cả.

Trong sự im lặng ngắn ngủi, từ ống nghe điện thoại truyền đến tiếng cười ngắn ngủi, đắc ý của Trì Kính Đình.

Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói khác, quen thuộc, ngay sát bên tai, giọng ra lệnh: “Tôi biết cậu có thể điều khiển từ xa, cậu hủy bỏ cách xưng hô đó ngay bây giờ cho tôi.”

Nói xong, không đợi Trì Kính Đình trả lời, Đoàn Hoài Ngạn cúp máy.

Khoảng nửa phút sau, trong phòng khách vang lên một tiếng “bíp—".

Ánh mắt Hoài Niệm lộ vẻ nghi hoặc.

Cô thăm dò hỏi: “…Tiểu Mỹ?”

Giọng của Tiểu Mỹ đã biến thành giọng nữ AI khách sáo theo kiểu chính thức, giống như giọng trong phần mềm dẫn đường, bình tĩnh mà không hề có hơi ấm, lúc này ung dung nói,

“Chào buổi tối, mỹ nữ số một vũ trụ nổ tung sấm sét.”

“…”

“…”

Bất cứ ai nghe thấy cái tên này, đều sẽ vô cùng chắc chắn rằng, chủ nhân của con robot là một người cực kỳ tự luyến và vô cùng tự tin về ngoại hình của mình.

Một cảm giác xấu hổ ngập trời ập đến với Hoài Niệm.

Hai ba giây sau, cô tiến lên, nhấn nút tắt nguồn.

Trước khi tắt nguồn, Tiểu Mỹ cũng lên tiếng.

Tiểu Mỹ: “Nói chuyện với bạn thật sự rất vui! Mong chờ lần sau gặp lại nhé!”

Hoài Niệm vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng.

Cô chẳng vui chút nào, cũng không muốn nói chuyện với nó nữa.

Cô lại không thể nổi giận với Tiểu Mỹ, dù sao nó cũng chỉ là một con robot hành động theo lệnh, chẳng có chút mưu mô nào. Người có mưu mô, thích bày trò chính là Trì Kính Đình. Trì Kính Đình bụng dạ đầy ý xấu, cố tình muốn khiến Hoài Niệm bẽ mặt.

Đoàn Hoài Ngạn hơi nhướng mày: “Đừng khó chịu. Cậu ta khen em xinh đẹp mà.”

“Tiểu Mỹ là do anh làm ra, nó nên chào anh mới phải.” Hoài Niệm cạn lời, rồi nhấn mạnh từng chữ gọi tên anh, “Siêu cấp mỹ nam đẹp trai số một vũ trụ.”

Thật sự là một cái tên quá trẻ trâu và tự luyến.

Quả thực còn có sức sát thương hơn cả Nam Đại Tuyệt Sát nữa.