Thời Nhã ôm con trai của mình rồi xót xa "Bé cưng của mẹ lại gầy đi rồi, đi vào nhà thôi con, đi máy bay mệt lắm đúng không? Ở nước ngoài không được ăn đồ mẹ vào, để mẹ nấu cơm cho bé cưng." rồi liếc Tống Phong Hàng.
"Anh cũng mang đồ của con vào đi, bé cưng vừa ngồi máy bay về mệt mỏi như vậy, anh làm cha mà không biết săn sóc thằng bé một chút hay sao."
Tống Phong Hàng nằm không cũng trúng đạn "....."
Cuối cùng, ông vừa kéo vali vừa lẩm bẩm "Ha, mệt sao, tôi thấy giờ cho nó mười con trâu nó cũng kéo được nữa là."
Thời Nhã bảo Tống Kỳ Nhiên lên phòng nghỉ ngơi một lúc rồi xuống ăn cơm, phòng của cậu đã được bà căn dặn người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ từ trước.
Lao thẳng lên giường, vì quá mệt mỏi, Tống Kỳ Nhiên chìm luôn vào giấc ngủ cho tới khi Thời Nhã bảo người lên gọi cậu xuống ăn cơm.
Trên bàn ăn, bà luôn than thở xót xa bảo tội nghiệp bé cưng của mình đã gầy đi, phải ăn nhiều vào khiến Tống Kỳ Nhiên bất lực mà cười nói:
"Là do con cao lên mà mẹ, con đã gần 1m8 rồi, lúc đi con chỉ có hơn 1m7 thôi."
"Vẫn là gầy đi, mau ăn đi bé cưng, mẹ nấu rất nhiều món mà con thích đó."
Tống Phong Hàng hai mẹ con cứ trò chuyện với nhau vui vẻ mà không có phần mình cũng tìm cách xen vào:
"Hừ, anh đã chơi chán về nước rồi thì cũng nên đi học tiếp đi, tôi đã lo liệu hết xong cho anh rồi, trường cấp 3 Hoàng Trung, tuần sau bắt đầu đi học, nhưng anh sẽ phải học chậm hơn một năm đấy."
Đáng lẽ năm nay cậu phải học lớp 12 nhưng giờ lại bắt đầu học lớp 11, Tống Kỳ Nhiên không để ý đến điều đó, với cậu thì học nhanh hay chậm hơn cũng không quan trọng, thành tích của cậu từ trước đến nay vẫn luôn đứng đầu, nếu không Tống Phong Hàng cũng sẽ không thả rông cho cậu bay nhảy một năm rồi mới trở về học tiếp. Ngược lại là lão cha này nóng lòng muốn tống cổ cậu đi càng sớm càng tốt nên mới làm thủ tục nhập học cho cậu sớm như vậy.
Thời Nhã vui vẻ ôm tay con trai "Vậy mẹ sẽ sắp xếp tài xế riêng cho bé cưng để đưa đón con mỗi ngày."
Tống Phong Hàng gần như thốt lên:
"Không được!"
Thấy ánh mắt của vợ nhìn mình chằm chằm, ông mới nịnh nọt giải thích "Con nó cũng lớn rồi mà vợ, cũng phải để nó sống tự lập chứ. Anh sẽ mua cho nó một căn nhà gần trường để tiện cho việc đi lại. Nếu nó thích thì cuối tuần có thể kêu tài xế qua đón về nhà chơi."
Tống Kỳ Nhiên đảo mắt trợn ngược cả lên. Gì mà tự lập chứ, rõ ràng sợ cậu ở nhà, mẹ sẽ không quan tam đến ông. Nhưng lần này cậu cũng muốn ra ngoài sống, chứ ở nhà sẽ suốt ngày thấy bản mặt cau có khó ở của lão Tống nhà mình.
"Con cũng định như vậy."
Thời Nhã nghe chồng và con trai nói vậy thì vẫn nhìn con trai, kiên quyết không chịu, muốn bé cưng ở với mình.
Tống Phong Hàng lập tức trừng mắt nhìn cậu ra ám hiệu "Nếu con mà ở nhà, cha nhất định sẽ càm ràm con mỗi ngày, nói đến khi nào con đi mới thôi."
Thật không may, điều đó đã bị Thời Nhã phát hiện, bà lập tức nói:
"Nếu bé cưng ở ngoài thì tôi cũng ở ngoài, tôi sẽ đến đó để chăm sóc cho bé cưng."
Lần này thì Tống Phong Hàng hô "Không được!" càng to rồi lập tức đổi giọng:
"Cha thấy mẹ con nói cũng đúng đấy! Con cũng mới về nước, mẹ cũng đang nhớ con, cứ ở nhà với gia đình cũng được."
"Đúng đúng, mẹ rất nhớ bé cưng của mẹ."
Cục diện bỗng chốc thay đổi, từ Tống Phong Hàng trừng mắt uy hϊếp cậu ra ngoài biến thành trừng mắt uy hϊếp cậu ở nhà. Tống Kỳ Nhiên trừng mắt ngược lại lão Tống "đồ sợ vợ" rồi đành bất lực an ủi mẹ mình
"Cuối tuần con sẽ về mà mẹ, cũng có thể gọi video nữa. Con học chậm lại một năm nên con nghĩ mình sẽ ở kí túc xá của trường để có thể dễ dàng hòa nhập hơn."
Cậu quyết định sẽ ở kí túc xá, nếu không bà nhất định sẽ đòi ra ở cùng cậu.
"Đúng đó, ở kí túc xá sẽ giúp con làm quen với môi trường mới tốt hơn mà vợ." Tống Phong Hàng phụ họa.
Thấy con trai kiên quyết như vậy, Thời Nhã chỉ đành ôm con trai rồi sụt sùi "Được rồi, mẹ sẽ gọi video cho bé cưng, con nhớ phải nghe máy đó."
"Tất nhiên rồi mẹ."
Việc đi học của Tống Kỳ Nhiên cứ như vậy được quyết định, cậu sẽ ở kí túc xá của trường.
Tất nhiên, trước khi Tống Kỳ Nhiên đến trường, địa vị gia đình của Tống Phong Hàng vẫn bị đe dọa một cách trầm trọng dù cho nó chưa bao giờ là cao.