Mang Theo Không Gian Sinh Tồn Tại Mạt Thế

Chương 33

Lục Kinh Niên mở điện thoại ra xem, cậu đã ngủ gần bốn tiếng rồi, “Sao cậu không gọi tớ dậy?”

"Thấy cậu ngủ say quá, mà tớ cũng không mệt." Nói xong, Tiêu Việt không kiềm được ngáp một cái.

Tiêu Việt: ……

Quá là ngượng ngùng.

Vừa nãy thật sự là cậu không thấy mệt.

Lục Kinh Niên không nhịn được bật cười, kéo Tiêu Việt lên ghế sô pha rồi nói: "Được rồi, cậu ngủ đi, tớ canh cho."

Tiêu Việt nằm trên ghế sô pha, còn Lục Kinh Niên tựa vào tay vịn, chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy khuôn mặt của cậu, đang ngủ rất say.

Còn bảo là không mệt.

......

Cảm giác có ánh mắt nhìn chằm chằm, Tiêu Việt mở mắt ra, thấy gương mặt phóng đại của Lục Kinh Niên trước mặt, cậu hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Lục Kinh Niên mở điện thoại, "Hơn chín giờ rồi, ngủ thêm chút nữa đi."

"Không cần đâu, lấy xong đồ rồi về ngủ tiếp." Tiêu Việt ngồi dậy, cậu đang nhớ cái giường lớn ở nhà, mềm mại, ấm áp.

Mở cửa phòng nghỉ ra, bên ngoài vẫn là một màu đen tối mịt mờ, họ đi đến chỗ cửa hàng pin năng lượng mặt trời nơi đã tách khỏi Diệp Tắc và La Phong, họ đã không còn ở đó nữa.

Tiêu Việt thu hết số pin còn lại cùng với hai máy phát điện lớn, sau này không cần lo thiếu điện nữa.

Họ lại dành cả nửa ngày để lục soát nốt những cửa hàng còn lại ở đây, khi Tiêu Việt cảm thấy hài lòng, họ quyết định trở về.

Dưới tầng vẫn còn dấu vết của con thây ma cấp hai với dị năng, không có thây ma bình thường nào dám tới gần cầu thang này, nên họ thuận lợi lên được tầng một.

Trên đường ra, mấy cửa hàng xung quanh cũng bị Tiêu Việt vơ vét sạch, quần áo lấy từng đống, còn có rất nhiều trang sức vàng bạc, cậu cũng thu hết. Dù sao tận thế rồi cũng sẽ kết thúc, những thứ này sớm muộn gì cũng có giá trị.

Họ không trì hoãn thêm, đi theo con đường cũ trở về khu nhà, cuối cùng cũng về đến nơi quen thuộc trước khi trời tối.

Khi họ về đến nơi thì trời đã tối hẳn, trong khu lại có vài thây ma mới xâm nhập, họ dọn dẹp xong rồi lên nhà.

Vừa đến cửa nhà, họ đã thấy cánh cửa bị mở toang.

Quả nhiên.

Cửa bị bẻ khóa thô bạo, Tiêu Việt dùng đèn pin soi vào ổ khóa, nó đã hỏng hoàn toàn.

Người đến không ít, cửa chống trộm bị móp méo lõm vào ở nhiều chỗ, may mà cửa khá chắc, chưa bị đổ sập hoàn toàn, chỉ là khóa bị hỏng thôi.

Đẩy cửa bước vào trong nhà, khung cảnh bên trong còn tồi tệ hơn. Những cái bàn ghế vốn dĩ ngăn nắp giờ bị đổ ngổn ngang trên sàn, rác rưởi đầy nhà, cả căn phòng như bị cướp phá, ngay cả ghế sô pha cũng bị rạch nát, lộ ra phần ruột bên trong. Rõ ràng là do bọn họ không tìm thấy thứ gì nên đâm ra phá phách cho hả giận.

Tiêu Việt tức đến nỗi l*иg ngực phập phồng dữ dội, máu nóng dồn thẳng lên não.

Căn nhà của cậu, chỉ mới đi có hai ngày mà đã thành ra thế này.

Biết thế cậu đã để mặc cho chúng bị thây ma dị năng cắn chết rồi.

Lục Kinh Niên cũng nổi giận, anh nghĩ: đã lục soát thì thôi, còn cố tình phá hoại nữa. Nếu sau này anh còn giúp bọn chúng thì đúng là đồ chó.

Hai người mang theo một bụng đầy tức tối, trong đêm khuya bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Ghế sô pha bị hỏng thì vứt đi, thay bằng cái lấy từ trung tâm thương mại, giường cũng đổi, tất cả đều thay hết.

Ban đầu là chuẩn bị cho không gian dự trữ, giờ thì đem ra dùng luôn.

Sau một hồi nỗ lực, căn nhà nhanh chóng trở nên sáng sủa, mới mẻ. Tiêu Việt mệt đứt hơi, cánh cửa không đóng được nên dùng máy móc nặng lấy từ trung tâm thương mại chắn lại. Lục Kinh Niên đi tắm, còn Tiêu Việt cũng vào không gian để tắm.

Vừa bước vào không gian, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Tiêu Việt hoa cả mắt. Số vật tư cậu thu gom từ trung tâm thương mại chất đống thành mấy ngọn "núi rác" trên mặt đất.

Tình hình này thì không lôi Lục Kinh Niên vào phụ là không xong rồi. Đồ đạc là hai người cùng dùng, chẳng lẽ lại để một mình cậu gánh hết, loay hoay dọn dẹp sao?

Lục Kinh Niên sau khi tắm xong bước ra, nhìn thấy Tiêu Việt đã dọn dẹp xong và đang ngồi chơi điện thoại trên ghế sô pha. Tóc của cậu vẫn còn ướt, rõ ràng là không thèm giả vờ nữa rồi?

Anh có dự cảm rằng, hạnh phúc của mình sắp đến.

Lục Kinh Niên quay vào phòng tắm lấy khăn ra, rồi giúp Tiêu Việt lau khô tóc.

Tiêu Việt ngồi trên ghế sô pha, chiếc khăn mềm mại thấm hết nước từ tóc của cậu, những ngón tay của Lục Kinh Niên khẽ luồn qua các sợi tóc.

"Xong rồi."