“Tốt nhất là vậy.” Thẩm Hoài cười lạnh.
“Chắc chắn là vậy mà. Anh là anh ruột của em, em đâu ngốc mà đi giúp người ngoài.” Thẩm Nặc nháy mắt.
“Em nghĩ anh sẽ tin lời em sao?” Thẩm Hoài liếc cô bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Anh không tin cũng được, thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Thẩm Nặc hừ nhẹ.
Nhìn dáng vẻ tự tin của cô, Thẩm Hoài cảm thấy hơi phức tạp trong lòng.
Thực lòng mà nói, anh hy vọng những lời cô nói là thật. Nếu cô đứng về phía anh, thì không gì tốt hơn. Nhưng mỗi lần anh đặt hy vọng vào cô, kết quả lại chẳng ra sao. Lần này, liệu anh có nên tin cô không?
Câu trả lời tất nhiên là không. Thẩm Hoài nghĩ thầm, trừ khi anh bị lú mới tin lời cô thêm một lần nữa.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Chu Kỳ An bước vào, trên tay cầm một tập tài liệu.
“Tổng giám đốc Thẩm, đây là tài liệu cần ngài ký.”
“Ừ.” Thẩm Hoài đáp.
Thẩm Hoài nhận lấy tập tài liệu, lật vài trang. Thấy Thẩm Nặc vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, anh nhíu mày hỏi: “Sao em còn chưa đi?”
Thẩm Nặc chỉ tay vào bát cháo trước mặt anh: “Anh còn chưa uống xong. Đây là cháo thím Trương đặc biệt chuẩn bị cho anh.”
“…”
Thẩm Hoài đen mặt, cầm bát cháo lên uống cạn. Anh ngước mắt, lạnh lùng nói: “Giờ thì em có thể cút được rồi chứ?”
Chu Kỳ An đứng bên cạnh quan sát, không khỏi cảm thấy lo lắng. Anh sợ rằng Thẩm Nặc sẽ cầm thứ gì đó trên bàn ném thẳng vào người Tổng giám đốc Thẩm. Trước đây, chuyện này đã từng xảy ra. Hồi đó, họ cãi nhau gay gắt, Thẩm Nặc lấy gạt tàn thuốc trên bàn ném, khiến đầu Thẩm Hoài phải khâu mấy mũi ở bệnh viện.
Chu Kỳ An vốn nghĩ rằng lần này cũng sẽ không khác. Nhưng bất ngờ thay, Thẩm Nặc lại mỉm cười, giọng vui vẻ: “Được thôi, em đi ngay đây.”
“…” Đây có còn là Thẩm Nặc mà anh từng biết không?
Thẩm Nặc đi đến cửa, mở ra rồi còn không quên quay đầu lại nhắc nhở: “À đúng rồi, thím Trương nói anh thường bị đau dạ dày. Làm việc đừng quá sức, nhớ ăn uống đúng giờ.”
Cô dặn dò xong mới rời khỏi phòng, thậm chí còn chu đáo đóng cửa giúp họ.
Là một trợ lý Tổng giám đốc, Chu Kỳ An vốn được rèn luyện rất tốt về tác phong chuyên nghiệp. Nhưng cảnh tượng vừa rồi vẫn khiến anh không giấu được vẻ mặt kinh ngạc.
Anh liếc nhìn Thẩm Hoài, người đang cúi đầu xem tài liệu, rồi ngập ngừng hỏi: “Tổng giám đốc, cô Thẩm… cô ấy…”
Thẩm Hoài nhàn nhạt đáp: “Cô ấy bị hỏng não rồi.”