Lén Lút Ôm Tiền Bá Tổng Đi Nuôi Vai Ác Bệnh Kiều

Chương 12

“... Thẩm Nặc?”

Nghe giọng cô, Thẩm Hoài nhíu mày. Anh nhìn lại số điện thoại, hỏi: “Em dùng số của ai gọi vậy?”

Nhắc đến chuyện này, Thẩm Nặc tức điên. Giọng cô không giấu được sự bực bội: “Anh còn hỏi? Anh chặn số em, em phải mượn điện thoại của người khác!”

Thẩm Hoài: “...”

Anh đã quên mất, dạo trước vì cô cứ gọi điện đòi chia tài sản, anh chặn số cô để được yên thân.

“Giờ làm sao đây?” Thẩm Nặc hỏi.

“Em có thể chọn quay lại nơi em đến.” Thẩm Hoài cười lạnh.

“Anh chắc chứ? Nếu em quay về, anh cứ chờ xem em sẽ lên hot search thế nào. Để em nghĩ thử xem, các phóng viên sẽ đặt tiêu đề gì nhỉ? ‘Tiểu thư Tập đoàn Thẩm Thị, Thẩm Nặc, nghi bị anh trai ruột đẩy đến mức phát điên’ – anh thấy tiêu đề này được không?”

Thẩm Hoài: “... Im đi.”

Giọng anh lộ rõ vẻ khó chịu: “Chờ đó.”

Thẩm Nặc mỉm cười, giọng ngọt ngào: “Cảm ơn anh trai.”

“...”

Nghe cô gọi “anh trai” ngọt xớt, Thẩm Hoài như bị dọa choáng, vội vàng cúp máy.

Lễ tân bên cạnh nghe hết toàn bộ câu chuyện, lại cười lạnh: “Nói xong chưa? Làm bộ giống thật ghê. Nhưng cô giả vờ thế nào cũng vô ích thôi. Sự thật sẽ bị lộ. Mấy cô gái thời nay, đúng là hão huyền.”

Thẩm Nặc liếc cô ta một cái, không thèm đáp, mà quay sang trả điện thoại lại cho người bảo vệ trẻ.

“Cảm ơn anh.”

Người bảo vệ nghe được câu chuyện, nhưng nghĩ có lẽ cô đang giả vờ. Anh do dự một chút, rồi hạ giọng khuyên: “Hay là cô cứ đi đi. Chuyện lớn lên sẽ không tốt cho cô đâu. Tổng giám đốc Thẩm tính tình không dễ chịu lắm.”

“Thật sao? Khó chịu đến mức nào?” Thẩm Nặc tò mò hỏi.

Người bảo vệ: “...”

“Còn đứng đó làm gì? Mau đuổi cô này ra ngoài! Hay là anh không muốn làm việc nữa?” Lễ tân mất kiên nhẫn, gắt lên với người bảo vệ.

Người bảo vệ có chút khó xử, nhìn Thẩm Nặc, nhẹ nhàng nói: “Xin mời cô rời đi. Xin đừng làm tôi khó xử.”

“Được thôi.”

Thẩm Nặc gật đầu đồng ý ngay, sau đó bước ra ngoài cửa. Nhưng vừa đến cửa, cô lại dừng lại, dường như có ý định đứng đó chờ.

Lễ tân và bảo vệ: “…”

Lễ tân tức tối, mặt sa sầm. Cô ta giậm mạnh đôi giày cao gót bước đến trước mặt Thẩm Nặc: “Cô không biết xấu hổ à? Mau rời khỏi đây, nếu không tôi báo cảnh sát đấy.”

“Em có vào trong đâu.” Thẩm Nặc chớp mắt vô tội.

“Dù sao cô cũng không được đứng đây. Đi ngay!”

Lễ tân làm động tác định kéo tay Thẩm Nặc, nhưng cô nhanh chóng tránh được. Khi cô ta còn định mắng thêm, một giọng nói vang lên từ phía sau, mang theo chút do dự:

“Xin hỏi, có phải là cô Thẩm không?”