Lén Lút Ôm Tiền Bá Tổng Đi Nuôi Vai Ác Bệnh Kiều

Chương 10

Khi bà Trương trao hộp cơm đã chuẩn bị sẵn cho cô, vẫn không quên căn dặn:

“Cô chủ, cô đừng cãi nhau với thiếu gia nữa nhé.”

Ở công ty phải chú ý hình ảnh, nếu không sẽ lại có tin đồn rằng anh em họ bất hòa.

Dù sao thì, tin đồn này cũng đúng.

Tuy nhiên, bà Trương nhận thấy từ khi về nhà, Thẩm Nặc đã thay đổi rất nhiều. Bà nghĩ, có lẽ mối quan hệ giữa hai anh em sẽ được cải thiện. Nếu vậy, bà cũng cảm thấy yên tâm hơn.

“Cháu sẽ cố gắng.” Thẩm Nặc bĩu môi.

Bà Trương: “…”

Nhìn Thẩm Nặc lái xe rời đi, bà càng thêm lo lắng. Liệu cô ấy làm được không? Đến lúc đó, chẳng lẽ hai anh em lại cãi nhau to hơn?

Thẩm Nặc lái xe đến tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Thẩm Thị, trên tay cô cầm bữa sáng đã chuẩn bị cho Thẩm Hoài. Cô tiến đến quầy lễ tân.

Nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy cô bước tới, còn chưa kịp hỏi han gì, đã nghe cô nói:

“Tôi muốn gặp Thẩm Hoài. Anh ấy ở tầng mấy?”

Nguyên chủ chắc chắn đã từng đến đây, nhưng Thẩm Nặc thì chưa. Vì vậy, cô đành phải hỏi người khác.

Lễ tân là một cô gái trẻ, nghe cô nói xong, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi. Ánh mắt nhìn cô cũng thêm phần khinh miệt.

“Không phải ai cũng có thể gặp Tổng giám đốc Thẩm đâu,” giọng lễ tân lạnh lùng.

Thẩm Nặc đi vội, không kịp trang điểm, chỉ khoác qua loa một chiếc áo len. Tuy vậy, ngũ quan của cô vẫn trắng trẻo, thanh tú, mái tóc đen suôn mượt buông thả sau lưng.

Ánh mắt lễ tân lướt qua người cô, vẻ khinh bỉ càng lộ rõ. Loại phụ nữ như thế này cô ta đã gặp nhiều. Tiếc là, Tổng giám đốc của họ chưa bao giờ để mắt đến ai, anh vốn nổi tiếng lạnh nhạt với phụ nữ.

“Cô có thấy tấm biển bên kia không?” Lễ tân chỉ về phía cửa, giọng điệu đầy chán ghét.

Thẩm Nặc nhìn theo hướng cô ta chỉ, thấy một tấm biển với dòng chữ đỏ trên nền xanh: “Người không phận sự, miễn vào.”

“Thấy rồi.” Thẩm Nặc gật đầu. Cô trầm ngâm một lúc, sau đó nghiêm túc nói: “Nhưng tôi nghĩ mình không phải người không phận sự.”

Lễ tân trợn mắt, giọng gay gắt: “Tôi nói cho cô biết, loại người như cô tôi gặp nhiều rồi. Dựa vào chút nhan sắc mà mơ mộng chiếm được cảm tình của Tổng giám đốc Thẩm. Tôi khuyên cô nên rời đi ngay, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi cô ra ngoài.”

Cô ta nói không nhỏ tiếng, đúng lúc này là giờ cao điểm điểm danh ở công ty, rất nhiều người đi qua. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Thẩm Nặc, thì thầm bàn tán.