Chính xác hơn là cô đang lơ lửng, bên dưới là một vũng nước trong vắt, cứ mỗi lần cô di chuyển là mặt nước ấy lại bám sát cô.
Nhận ra sự bất thường này, Du Hạ cúi đầu nhìn và thấy hình phản chiếu của mình trong nước…
Cô… là một chú cá heo nhỏ màu hồng xinh đẹp.
Du Hạ nhìn chằm chằm vào hình bóng trong nước, kinh ngạc không nói nên lời. Cô thử cử động vài lần, hình bóng của cá heo nhỏ cũng làm lại y hệt.
Cô đưa hai tay lên quan sát, đó là hai chiếc vây mềm mại và mũm mĩm.
Cô dùng đôi vây này xoa xoa khuôn mặt mình, cảm giác như đang mơ vậy.
Nhưng ý thức của cô lại rõ ràng đến kỳ lạ, rõ ràng hơn bất cứ khi nào và cơ thể cá heo này thì nhẹ bẫng, di chuyển trong không gian tự do như thể đang bơi trong nước.
“Meo...”
Một tiếng rên yếu ớt của một con thú nhỏ vang lên gần đó, kéo suy nghĩ của Du Hạ trở về thực tại.
Tiếng “meo...” yếu ớt vang lên ngắt quãng, từng đợt khiến Du Hạ chợt cảm thấy lòng mình thắt lại. Một luồng ý thức mơ hồ như đang dẫn dắt cô khiến cô chú ý đến không gian kỳ lạ này.
Đây là một không gian sắp sụp đổ. Một cánh đồng xanh tươi ngày nào giờ đã hóa thành đất đen nứt nẻ, những khe nứt chia cắt mặt đất, còn nhà cửa thì bị phá hủy tan tành.
Từ những khe nứt ấy, ngọn lửa bùng lên, dòng dung nham cuồn cuộn chực nuốt chửng mọi thứ.
Giữa một mảnh đất nứt toác, một chú báo con cuộn mình lại, trên cơ thể có nhiều chỗ đã trở nên mờ nhạt, màu xanh nhạt ấy càng lúc càng phai dần.
Chú báo nhỏ này chính là tinh thần thể của Hoắc Lẫm và nơi đây là thế giới tinh thần sâu thẳm trong ý thức của anh, còn được gọi là Cảnh giới tinh thần.
Cảnh giới tinh thần của mỗi lính gác đều khác nhau, là sự biểu tượng hóa từ tính cách, trải nghiệm cuộc đời và tinh thần thể của họ.
Trạng thái của Cảnh giới tinh thần phản ánh sức mạnh tinh thần và tình trạng cơ thể hiện tại của lính gác.
Hiển nhiên, lúc này trạng thái của Hoắc Lẫm đã chạm đến mức nguy hiểm tột độ. Tất cả những loại thuốc ức chế mạnh mẽ nhất cũng không còn tác dụng nữa; chỉ có tinh thần dẫn dắt từ người dẫn đường mới có thể giúp anh khôi phục được.
Chú báo nhỏ vẫn chăm chú nhìn Du Hạ. Sự xuất hiện của cô giúp nó hồi phục đôi chút sức sống, nhưng nó vẫn quá yếu, thậm chí còn không thể đứng lên nổi.
Du Hạ cảm nhận được chú báo nhỏ đang cầu cứu mình. Cô không suy nghĩ nhiều nữa mà lập tức bơi về phía nó.
Áp lực từ sự sụp đổ của Cảnh giới tinh thần khiến cô cảm thấy nặng nề. Dòng dung nham nóng rực chắn ngang đường như muốn ngăn cản cô lại, trong lòng cô thoáng dấy lên ý định thoái lui.
“Meo...” Chú báo nhỏ kêu lên một tiếng yếu ớt như muốn nói: "Nguy hiểm lắm, đừng qua đây."
Du Hạ đứng trước dòng sông dung nham đang phun trào, cô hơi lưỡng lự một lát. Ý nghĩ mạnh mẽ trỗi dậy, nước từ xung quanh cô bắt đầu tụ lại, biến vũng nước dưới chân thành một cơn sóng lớn đổ ào ào về phía dòng dung nham.
Trước khi cơn sóng dữ tràn qua, cô nhanh chóng đỡ lấy chú báo nhỏ.
Cô hoàn toàn hành động theo bản năng, cảm giác về việc chữa lành và tái tạo trào dâng từ ý thức khiến tinh thần lực của cô hóa thành dòng nước, bao phủ toàn bộ Cảnh giới tinh thần của Hoắc Lẫm.
Dòng nước nhanh chóng nhấn chìm không gian sắp sụp đổ này, dập tắt dòng dung nham, cuốn trôi hết tất cả những tàn tích đã bị tàn phá.