Xuyên Thành Vợ Béo Ác Độc, Tôi Đưa Cả Nhà Đi Lên

Chương 6: Hai đứa bé mang phúc

Nghe lời hệ thống, nét mặt Tô Hòa lập tức vui mừng khôn xiết.

Cô trực tiếp ôm hai đứa trẻ lên, mỗi đứa hôn một cái, rồi nói: "Trai Trai với Nữu Nữu giỏi lắm, đúng là hai đứa con mang phúc của mẹ."

Hai đứa trẻ dễ thương không biết sao mẹ lại đột nhiên vui mừng như vậy, nhưng mẹ vui chúng cũng vui theo, nên cũng cười tít mắt.

Đặt hai đứa trẻ xuống, Tô Hòa nói: "Các con đi xem giúp mẹ ở chỗ khác còn loại nấm này nữa không nhé?"

"Dạ." Hai đứa rất hăng hái, lập tức kiểm tra dưới các gốc cây khác.

Nhân lúc này, Tô Hòa trực tiếp cẩn thận nhổ cả rễ cây nấm lên, rồi đưa nấm vào không gian, sau đó dùng ý thức vào không gian, hỏi nhân viên hỗ trợ: "Một cây nấm như vậy, đổi được bao nhiêu điểm?"

Nhân viên trả lời: "50 điểm tích lũy ạ."

Tô Hòa sững sờ, cô còn tưởng đổi được mấy nghìn điểm cơ, hóa ra chưa tới 100 điểm.

"Sao lại ít vậy?" Tô Hòa không cam lòng hỏi.

"Loại nấm này tuy hiếm nhưng không phải sắp tuyệt chủng ạ. Mà nó cũng không có giá trị nghiên cứu lớn lắm, một cây 50 điểm đã là rất nhiều rồi quý khách."

Tô Hòa bất lực, nhưng nghĩ lại điểm lượm được không công cũng thấy rất xứng đáng.

Đang nghĩ thì đột nhiên có tiếng gọi, Tô Hòa lập tức thoát khỏi không gian.

"Mẹ ơi mẹ ơi, đây cũng có này." Trai Trai hưng phấn nói.

Đến giờ, cậu bé mới có sự hồn nhiên mà trẻ ba tuổi nên có, trước kia thì như ông cụ non ấy.

Tô Hòa nghe nói vậy, lập tức ngồi xuống bên cạnh, quả nhiên thấy hai cây nấm giống hệt cây lúc nãy.

"Trai Trai giỏi quá." Tô Hòa vui mừng xoa đầu Trai Trai cười nói.

Như ngượng ngùng, Trai Trai cứng đờ không dám nhúc nhích, thấy nó thế Tô Hòa càng muốn cười hơn.

Lúc này Nữu Nữu cũng lên tiếng.

"Mẹ ơi, con cũng tìm được rồi." Tô Hòa vừa nghe đã đi ngay đến chỗ Nữu Nữu.

Thấy Tô Hòa rời đi nhanh như vậy, Trai Trai chỗ Tô Hòa không thấy cúi đầu thất vọng.

"Chà, hai đứa giỏi quá, đi xem dưới các gốc cây khác nữa xem, tối nay mình được ăn ngon rồi." Tô Hòa cười híp mắt nói với hai con.

Cuối cùng Tô Hòa gần như quên mất mục đích lên núi lúc đầu, cứ mải miết tìm loại nấm đó.

Cả ba tìm cả buổi chiều cũng chỉ thấy 11 cây nấm đó thôi.

Nhưng Tô Hòa đã rất hài lòng rồi, một cây 50 điểm thì 11 cây là 550 điểm. Trừ 100 điểm nợ, Tô Hòa còn 450 điểm để dùng.

Không gian này sao là vô dụng, mà là cực kỳ hữu dụng đấy!

Lúc mấy người xuống núi thì mặt trời cũng sắp lặn rồi.

Tô Hòa còn 4 bó củi trên núi, đợi cô qua lại vác mấy bó củi đó thì trời tối mất.

Hai đứa nhỏ theo cô xuống núi lần đầu, tự đi bộ, tay còn ôm bó củi Tô Hòa buộc cho. Tuy đi mà thở hồng hộc nhưng hai đứa nhỏ rất ngoan, đều kiên trì tự đi xuống núi.

Đến chân núi, Tô Hòa gặp một ông chú, chợt có suy nghĩ, lập tức gọi ông chú lại.

"Chú ơi, cháu còn mấy bó củi trên núi, trời sắp tối rồi khó lên, chú gọi hai người cùng cháu lên vác được không? Cháu trả công cho chú nửa cân thịt."

Ông chú đó vốn thấy Tô Hòa còn không muốn để ý, trong vòng mấy chục dặm xung quanh ai mà chẳng từng nghe đến Tô Hòa, bông hoa của làng bị cắm vào đống phân trâu này.

Nhưng nghe cô ta sẵn sàng lấy thịt làm thù lao, ông chú lập tức động lòng.

Phải biết ở nông thôn thời đại này, muốn ăn một bữa thịt cũng rất khó khăn.

"Cô thật sự cho tôi nửa cân thịt sao?" Ông chú nghi ngờ hỏi.

Trong làng ai chẳng biết, Tô Hòa ngay cả dầu muối gạo trong nhà cũng đem cầm cố trả nợ cờ bạc rồi, sao còn thịt mà ăn?

"Có mà, thật đấy, nếu lúc đó cháu đưa không nổi thì chú cứ lấy mấy bó củi của cháu là được. Trên núi còn 4 bó to như cháu đang vác đây." Tô Hòa nói.

"Tôi một mình theo cô lên là được, mấy bó củi nhỏ vậy tôi vác hết xuống luôn. Ông chú nói."

Tô Hòa nghe vậy mừng thầm, rồi nói: "Vậy chú đợi cháu chút, cháu đưa hai đứa nhỏ về nhà rồi lập tức quay lại."

Người nông thôn thời đại này đều rất chất phác, thấy mặt Tô Hòa đầy mồ hôi và hai đứa trẻ đang tò mò nhìn mình chằm chằm, ông chú vẫn nói: "Tôi giúp cô đưa củi về nhà cho."

"Như vậy được không ạ? Lát lên núi rồi chú hãy vác cũng được mà." Tô Hòa cười nói xong, dẫn hai đứa nhỏ về nhà.

Ông chú nhìn bóng lưng ba mẹ con, trong lòng lại nghĩ: Ông chưa từng tiếp xúc với Tô Hòa, chỉ thấy vài lần từ xa. Nhưng giờ thấy cô ấy cũng không như lời đồn, xem ra tin đồn thật đúng là không đáng tin.

Về đến nhà Tô Hòa lập tức vào không gian lấy thịt mình mua ra, thái nửa cân để riêng, lát nữa sẽ trực tiếp đưa cho ông chú.

Lấy từ túi ra 4 cái bánh mì Pháp nhỏ, đưa cho hai anh em mỗi đứa 2 cái, rồi dặn: "Mẹ sắp lên núi vác nốt mấy bó củi xuống, các con ở nhà đợi mẹ ngoan nhé? Ăn trước ít bánh mì lót dạ, lát mẹ nấu cơm cho ăn."

"Vâng ạ." Hai đứa trẻ đều ngoan ngoãn vô cùng.

Tô Hòa hôn lêи đỉиɦ đầu hai đứa, trong lòng nghĩ: Tối nay nhất định phải cho hai đứa tắm gội, rồi ra ngoài.

Lên núi với ông chú nhanh hơn với hai đứa trẻ nhiều, ông chú này chắc hay lên núi, quen thuộc vô cùng.

Thấy Tô Hòa đã buộc xong củi, ông chú trực tiếp kéo một sợi dây leo buộc ba bó củi lại với nhau.

Tô Hòa thấy vậy, lo lắng hỏi: "Chú ơi, có nặng quá không ạ?"

"Yên tâm, bó to hơn thế này tôi cũng vác rồi, ổn." Ông chú cười nói.

Đến giờ, ông đã thực sự thay đổi ấn tượng về Tô Hòa.

Xuống núi cũng rất nhanh, ông chú đi rất nhanh, Tô Hòa chỉ có thể hổn hển theo sau.

Đến nhà Tô Hòa, cô lập tức lấy thịt đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho ông chú.

"Nhiều thế này à?" Ông chú cười híp mắt nói, nếp nhăn trên mặt cũng toe toét theo.

"Nửa cân thịt, lúc nãy đã nói rồi mà, cảm ơn chú giúp cháu vác củi xuống." Tô Hòa cười nói.

"Thôi, cho tôi ít làm quà là được rồi. Cắt đôi chỗ thịt này, nửa kia cô cứ để lại cho mấy đứa nhỏ ăn đi." Ông chú nói xong lại nhìn hai đứa trẻ đang dán mắt vào họ, nói tiếp: "Hai đứa còn nhỏ, cần bồi bổ cơ thể."

"Không sao, nhà cháu còn mà. Chú cũng biết đấy, cháu với hai đứa nhỏ mới dọn về nông thôn không lâu, chưa quen lắm với bà con trong làng, sau này nhờ mọi người giúp đỡ nhiều." Tô Hòa cười nói xong, trực tiếp nhét miếng thịt vào tay ông chú.