“Biểu tiểu thư, phu nhân vừa sinh xong, cần nghỉ ngơi, không nên làm phiền.”
“Tránh ra, ta có việc rất quan trọng cần gặp dì. Ngươi chỉ là một người hầu, cũng dám cản ta? Nếu như chậm trễ việc quan trọng, ngươi có gánh vác nổi không?”
“……”
Ánh nắng ấm áp, Vân Vãn Ninh bị phơi nắng đến mức buồn ngủ, sắp ngủ thϊếp đi rồi, thì đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng la hét ồn ào.
Bị giật mình, cơ thể nhỏ bé run rẩy nhẹ, hoàn toàn tỉnh táo lại.
[Ai mà đáng ghét thế này? Sao lại chạy đến cửa phòng nương của ta mà la hét ầm ĩ thế? Bé vừa ăn no xong, sắp ngủ rồi, lại bị nàng ta làm cho tỉnh giấc, ảnh hưởng đến việc ta lớn lên làm sao đây? Ta còn đang gấp rút lớn lên để cứu tỷ tỷ nữa mà.]
Nằm trên chiếc sập xinh xắn, Vân phu nhân khẽ cong môi lên. Càng nghe rõ những suy nghĩ của tiểu bảo bảo, nàng càng thấy đứa bé này thú vị vô cùng.
Nàng chưa từng gặp ai có tính cách độc đáo đến vậy. Không biết kiếp trước của tiểu bảo bảo đã trải qua những gì mà lại nuôi dưỡng nên một tính cách thú vị như vậy.
Nghĩ đến những tiếng động bên ngoài cửa, nàng nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét nhàn nhạt.
“Con bé Từ Thanh Thanh này, càng ngày càng không biết quy cũ.”
[Gì cơ, người đang gây ồn ào ngoài kia là Từ Thanh Thanh sao? Nữ nhi của Dương Hân Nhi? Trời ơi, sao ta lại quên mất người này. Người này cũng không phải là thứ gì tốt đẹp.”]
“???”
Vân phu nhân nhướn mày, chăm chú lắng nghe tiếng lòng của nữ nhi, sợ bỏ lỡ bất kỳ từ khóa nào.
Nàng muốn biết, tại sao Từ Thanh Thanh lại không phải là người tốt.
Nhưng mà, tiếng lòng của đứa bé chỉ nói có một câu rồi im bặt, không còn tiếng nào nữa.
Thật khó tin, đứa bé vốn dĩ luôn lắm lời, hay lo lắng và suy nghĩ lung tung, mà giờ đây lại bình tĩnh đến lạ thường.
Từ Thanh Thanh này đến tột cùng có bao nhiêu cái xấu?
Vân phu nhân tò mò không chịu được, suy nghĩ một lát, liền ra hiệu gọi người hầu thân cận đến.
"Người ra nói với họ để nàng ta vào."
Vì bé không muốn nghĩ nhiều về Từ Thanh Thanh, nên nàng sẽ để Từ Thanh Thanh xuất hiện trước mặt con bé, khiến con bé không thể không nghĩ đến.
Nữ nhi à, đừng trách nương lợi dụng ngươi, khi nghe được suy nghĩ của ngươi về sự khó khăn của gia đình ta, làm sao nương có thể thờ ơ được?
Nương nhất định phải tìm mọi cách, thu thập càng nhiều thông tin càng tốt, để có thể lên kế hoạch chu đáo, thay đổi vận mệnh của cả gia đình, để ngươi và Dao nhi có thể sống hạnh phúc suốt đời.
Vân phu nhân thở dài một hơi, nàng thực sự không còn cách nào khác, đành phải làm vậy.
Tiểu Tứ tốt bụng và đáng yêu như vậy, đã lo lắng cho từng thành viên trong gia đình, chắc chắn sẽ hiểu cho nàng, phải không?