Từ Sơn Sơn vung tay, tất cả cảnh vật trước mắt nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, rồi nhanh chóng tối đen như mực. Những bóng đen khổng lồ chồng chất lên nhau, biến ảo hỗn loạn, âm u mà quỷ dị.
"Cấm chế đó chỉ có người thi triển Ô Mộc Quỷ Châu mới có thể kích hoạt. Hắn bị thương không nhẹ, chắc cũng không làm được chuyện gì khác nữa rồi. Ngược lại là Tạ Huyền, dựa theo tính cách của hắn ta, hẳn là sẽ đích thân đến đây một chuyến."
Mao Mao dùng một cánh che mặt: "Tạ Huyền, không phải là tên đường đệ biếи ŧɦái của Tạ Vũ Cẩn sao? Hắn ta tàn nhẫn độc ác vô cùng, vì đạt mục đích mà bất chấp thủ đoạn."
Từ Sơn Sơn lại dịu dàng xoa đầu nó: "Vừa hay vườn hoa Liễu gia mới đào lên không ít chỗ trống, sẵn tiện chôn hắn ta và người của hắn ta vào đó làm phân bón hoa luôn."
Mao Mao rùng mình: "Sơn, chuyện này chẳng có lợi gì cho cô cả. Tạ Vũ Cẩn trước giờ luôn bênh người nhà, hắn lại càng coi trọng người đường đệ này. Cô động thủ với hắn rồi, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho "Từ Sơn Sơn" đâu."
Từ Sơn Sơn lại nở nụ cười: "Mao Mao ngốc, là ta... sẽ không bỏ qua cho hắn."
Mao Mao nghiêng đầu, không hiểu: "Sơn, cô định đối phó với đệ tử của mình sao? Trước đây chẳng phải cô nói hắn thông minh tuyệt đỉnh, là người làm nên nghiệp lớn hay sao?"
"Đúng vậy, ta không nhìn lầm người. Hắn từng bước thăng tiến, cho đến khi nắm quyền lực lớn trong tay, trở thành trọng thần được lòng Nhạc Đế, quyền thần trẻ tuổi nhất của Cảnh quốc."
"Chỉ là, hắn và Tạ gia đứng sau lưng hắn đều đã vượt quá giới hạn rồi. Những thứ hắn không nên nhúng tay vào, hắn cũng muốn vươn tay ra cướp đoạt."
"Bây giờ Nhạc Đế không có người phò tá, giống hệt như con tôm luộc vậy, ai cũng có thể nhổ nước bọt vào mặt hắn. Cũng chẳng trách Tạ Vũ Cẩn có tâm tư tạo phản."
Nàng nghe những lời này thì lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Nàng không hề đưa ra lời lẽ chính nghĩa cao cả nào đối với câu nói này.
"Đôi khi ta nghĩ, có lẽ việc ta biến thành Từ Sơn Sơn cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Người trong l*иg lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc thoát ra, chỉ có người ở ngoài l*иg mới có thể tùy ý chi phối."
——
Giữa mùa hè oi ả, khu nhà lều đông nghịt người, thêm vào đó cống rãnh bên ngoài thành bị tắc nghẽn, "Bùn lầy nước bẩn, tù đọng không chảy", chẳng bao lâu sau liền bùng phát dịch bệnh.
Mà Gia Thiện của Già Lam tự giỏi y thuật, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Hắn cùng các thầy thuốc trong thành tạm thời thành lập một đội chữa bệnh đến đó. Giữa một nhóm đại phu trung niên và cao tuổi, hắn lại đặc biệt nổi bật, như tuyết bay nhuộm sương, trong vẻ thanh lãnh lại là màu trắng tinh khiết, không nhiễm chút bụi trần, dường như ngay cả không khí vẩn đυ.c xám xịt cũng tự giác tránh xa.
Hơn chục người mắc bệnh có triệu chứng đã bị thành vệ tập trung trông coi tại một nơi để tránh lây lan rộng.
Các đại phu trong thành che mặt, đốt ngải cứu, sau đó tản ra chẩn trị cho các bệnh nhân nằm trên chiếu cỏ.
Kết luận cuối cùng, đây chỉ là một loại ôn dịch nhiệt dễ lây lan, nhưng vì phát hiện kịp thời nên không nghiêm trọng, chỉ cần uống bài thuốc Tích Ôn Giải Độc Tán, bệnh tình sẽ nhanh chóng được kiểm soát.
Vấn đề bây giờ là cần phải khơi thông cống rãnh, dọn dẹp nước bẩn, làm cho nơi ở sạch sẽ vệ sinh, không khí lưu thông, như vậy người dân ngoại thành mới có thể sống khỏe mạnh hơn một chút.
"Đại thiện nhân, huynh đưa ta đến đây là muốn ta xem cảnh dân chúng lầm than, hay là xem huynh hành y cứu đời?"
Từ Sơn Sơn vẫn mặc bộ đạo bào giản dị không hoa mỹ, lặng lẽ đi theo bên cạnh Gia Thiện. Kể từ ngày hắn nói muốn độ hóa nàng, liền mỗi ngày dẫn nàng đi khắp nơi làm việc thiện tích đức.
Uổng công muốn lấy thân mình làm gương, cảm hóa nàng cải tà quy chính sao?
Hắn cùng dân đói ăn cùng loại cháo loãng, lại còn giữ giới quá ngọ không ăn.
Đi lại trong các khu ổ chuột đủ loại mùi hôi thối, cứu chữa người bệnh, bố thí giúp người. Nếu gặp người có khó khăn cầu xin hắn giúp đỡ, hắn đều hào phóng tương trợ. Hắn thậm chí còn đi khơi thông cống rãnh bẩn thỉu——
Từ Sơn Sơn phát hiện hắn quả thật là một "thánh phụ tốt bụng tuyệt trần".
Thảo nào danh tiếng của hắn cao như vậy, người khác đều tôn xưng hắn là "Phật sống".
"Điều cô nghĩ, điều cô cảm nhận, đều là của chính cô, mà trong lòng cô có gì, thì cô nhìn thấy chính là cái đó."
"Hóa ra là vậy." Nàng liếc hắn: "Thảo nào ánh mắt của ta luôn nhìn về phía huynh, nếu như muốn khiến một kẻ ngũ căn không sạch sẽ quy y Phật pháp, huynh có nguyện xả thân nuôi chim ưng không?"
Gia Thiện: "..."
Trả lời là không phải, không trả lời cũng không xong, tóm lại tiến hay lùi đều là cạm bẫy.
Gần đây, hắn thường xuyên mệt mỏi đối phó với Từ Sơn Sơn, nàng lúc thì thông tuệ, lúc thì giảo hoạt, lúc thì cao thượng trong sạch, lúc thì ti tiện, nàng biến hóa khôn lường, cũng là người khiến hắn đến nay vẫn chưa thể nhìn thấu được.
"Oa oa, đồ của con mất rồi, mất rồi, có ai nhặt được không ạ?"
Là một cô bé đang khóc lóc ầm ĩ, miệng thì la hét có người trộm mất "Phật Ngọc" của cô bé.
Người bên cạnh vừa nhìn làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài của cô bé này, tuy có hơi bẩn, nhưng bộ quần áo ăn mặc không hề rẻ tiền, chắc chắn không phải con gái nhà bình thường.
Chẳng lẽ là một đứa trẻ nhà giàu sa cơ thất thế?