Con vẹt tò mò nhìn qua, giây tiếp theo, nó hít một hơi thật sâu: "Sơn, hòa thượng kia, trên người hắn có sinh khí dồi dào quá, nếu cô mà gần gũi với hắn nhiều hơn, chắc chắn sẽ được lợi không ít đâu."
Mao Mao sở hữu thiên nhãn, lời nó nói tự nhiên không sai.
Từ Sơn Sơn: "... Vậy sao?"
"Khoan đã, Sơn, tại sao vị hôn phu của cô lại là hòa thượng?" Mao Mao ngây người.
Từ Sơn Sơn lại không thấy lạ: "Bảo mi cưới nguyên chủ, chắc mi cũng thà xuất gia."
Một người một chim dùng tâm niệm giao tiếp, Liễu Thời Hựu trên xe ngựa lại đang giả vờ ngủ, tinh thần không tốt.
"Nhanh lên xem, Gia Thiện Lạt Ma đến rồi, xem ra hôm nay chúng ta lại có bánh bao hấp ăn rồi."
"Ngài ấy thật sự là đại từ đại bi, không chỉ mở đàn giảng kinh thuyết pháp cho chúng ta, siêu độ cho những người đã khuất trong trận thiên tai, mà còn thường xuyên đích thân phát chẩn."
Từ Sơn Sơn lặng lẽ nghe những lời ca tụng tán dương của nạn dân dành cho Gia Thiện.
Nhớ lại ngày hôm đó khi từ hôn, hắn giống như vị thần phật đã nhìn thấu hồng trần, trong mắt chỉ có công chính lạnh lùng, so với thái độ quan tâm thương xót đối với nạn dân lúc này, quả thực khác biệt một trời một vực.
Nàng nhìn về phía Gia Thiện trong đám đông, trái tim trong suốt tinh xảo được Phật Tổ tỉ mỉ điêu khắc, yêu thế gian, yêu chúng sinh, trong môi trường bẩn thỉu như vậy, bố thí cháo, cứu chữa người bị thương, quan tâm người già trẻ nhỏ, hắn lại không hề tỏ ra khó chịu.
Một khuôn mặt từ bi của Phật Đà, một trái tim thiền định không nhiễm bụi trần, khiến những người đau khổ cảm nhận được sự yên bình và thanh thản vô hạn.
Vô tình, nàng lại nhìn thấy cổ tay hắn trong lúc cử động có một chuỗi hạt trượt ra, nhìn kỹ một chút, thuật vọng khí khiến đồng tử đen láy của nàng ánh lên kim quang nhàn nhạt.
Là một chuỗi tràng hạt, trong suốt ánh lên tia sáng tím, không cần nói cũng biết là quý giá, quan trọng nhất là nó là pháp khí tu hành mà Gia Thiện đeo bên mình quanh năm, vậy mà lúc này lại tỏa ra ánh sáng công đức, chính là pháp khí có lợi cho một trong ngũ vượng của nàng mà nàng đang tìm kiếm.
Hóa ra vị hòa thượng trong lời tiên tri thật sự là hắn ta.
"Thứ ta muốn, ở ngay trên người hắn, mi nói xem, hắn sẽ đưa cho ta sao?"
"Ý cô là, một trong năm pháp khí kia ở trên người hắn?" Mao Mao kinh ngạc, nó nhảy lên khung cửa sổ, đôi mắt đỏ trong nháy mắt trở nên tà dị: "Hắn không đưa, chúng ta liền trộm, trộm không được thì lừa, lừa không được thì trực tiếp ra tay cướp!"
Nàng gõ vào nó một cái: "Việc phạm pháp sao có thể làm được chứ."
Mao Mao quay lại, buồn chán ngậm lấy tóc nàng nhai trong miệng: "Theo ta nói, nam nhân hiếm lạ thế này, ăn luôn là tốt nhất, cuối cùng đồ của chúng ta cũng có được, tu vi của cô cũng có thể tăng trưởng."
Từ Sơn Sơn nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết là không nghe thấy, hay là không coi lời nó nói ra gì.
--
Liễu gia
"Con à, cuối cùng con cũng về rồi, đại sư Trường Thanh bói một quẻ, nói con trong vòng nửa tháng sẽ về nhà, quả nhiên không sai, mới hai ngày, con đã về rồi."
Liễu mẫu vui mừng ra cửa đón.
Liễu Thời Hựu xoa xoa thái dương, bảo Ngụy Lương đi sắp xếp cho một đám bộ khúc Liễu gia: "Đại sư Trường Thanh gì chứ? Nương, người lại tìm những người lung tung gì về nhà vậy?"
Hắn bất đắc dĩ nói: "Tiền nhà chúng ta bị lừa chưa đủ sao?"
"Liễu Thời Hựu, không được nói bậy! Đại sư Trường Thanh này là thầy tướng số có bản lĩnh thật sự, ông ấy liếc mắt một cái đã nhìn ra Liễu trạch chúng ta có vấn đề, còn đào ra được không ít thứ ô uế từ nhiều nơi, cảnh tượng lúc đó đáng sợ lắm."
Nhớ lại mấy ngày trước, Liễu gia bọn họ không phải mèo chết chuột chết, thì là đủ loại rắn rết côn trùng bò lung tung, một số lão tộc bối trong tộc thì bệnh tật, chết chóc, cờ tang chưa từng được thay xuống.
Nghĩ đến những điều này, nước mắt bà liền tuôn ra, vội vàng lau đi: "Đúng rồi, cha con và đại ca con cũng đã về, đang ở chính đường nói chuyện với đại sư Trường Thanh, con cũng mau qua đó xem đi."
"Cha và đại ca đã về rồi sao?"
Trên mặt Liễu Thời Hựu lộ vẻ vui mừng, đang chuẩn bị đi qua, lại đột nhiên nhớ tới Từ Sơn Sơn vẫn còn đang lảng vảng ở ngoài cửa phủ.
Nàng xuống xe ngựa không đi theo Liễu Thời Hựu vào phủ, ngược lại ở cửa đi qua đi lại quan sát, giống như chưa từng thấy nhà cao cửa rộng, mỗi nơi đều nhìn ngắm tỉ mỉ.
Người gác cổng và đám gia nhân đều không biết thân phận của nàng, chỉ thấy nàng mặc một bộ đạo bào xộc xệch, nên ai cũng đều lén lút che miệng cười thầm.
"Từ Sơn Sơn, cô còn làm gì ở ngoài đó, mau vào đây!"
Từ Sơn Sơn lúc này mới theo chân Liễu Thời Hựu bước vào chính đường.
"Cha! Đại ca! Hai người cuối cùng cũng đã về."
"Thời Hựu à, khoảng thời gian này thật sự vất vả cho con rồi."
Liễu phụ trìu mến vỗ vai Liễu Thời Hựu.
Liễu đại ca nhìn hắn cũng lộ vẻ hài lòng, bọn họ không có ở nhà, cả gia đình đều dựa vào hắn gánh vác.
"Đến đây, ra mắt Trường Thanh đại sư, lần này gia đình chúng ta có thể bình an vượt qua, đều nhờ vào Trường Thanh đại sư cả."
"Đúng vậy, vừa rồi chúng ta nghe Trường Thanh đại sư giảng giải, quả thực như nghe thánh âm, bỗng nhiên hiểu rõ."
Thật sự thần kỳ như vậy sao?