Tinh Tế: Chị Đây Cóc Làm Người Nữa

Chương 7: Trại trẻ mồ côi

Bà Joan đưa Bạch Sa đến sảnh chính, nơi mà mọi người cùng ăn sáng. Bà còn đưa cho cô một bảng lịch hoạt động được in sẵn: Sau khi ăn sáng, các em nhỏ sẽ được phân chia theo độ tuổi để hoàn thành các việc vặt được giao. Những việc này sẽ chiếm một đến hai tiếng. Sau đó là giờ học. Sau hai giờ chiều, các em nhỏ hơn có thể tự do chơi đùa, còn những em lớn hơn sẽ tham gia “huấn luyện nghề”, đơn giản là dạy các em cách kiếm một công việc có thể nuôi sống bản thân.

Bạch Sa nhanh chóng nhận ra một thực tế: Hành trình trưởng thành của những đứa trẻ ở đây dường như không có cái gọi là "trường học".

Nhưng cô thông minh không hỏi.

Bữa sáng đủ để cô nhận ra sức phá hoại của "hơn tám mươi đứa trẻ" là khủng khϊếp thế nào.

Chúng đuổi bắt, nô đùa, la hét hoặc tranh cãi lớn tiếng với nhau. Đặc biệt là những đứa nhỏ, thường xuyên phát ra những tiếng la hét và khóc lóc vô nghĩa. Bạch Sa đi trong sảnh 30 giây, rồi mới phát hiện rằng khoảng 20% trong số những đứa trẻ này có vấn đề, hoặc là có khuyết tật cơ thể, hoặc là "trông có vẻ không thông minh cho lắm" chẳng trách hôm qua vừa tỉnh lại, Homan đã nói "chỉ cần xác nhận đứa trẻ này không phải ngốc là được".

Những người chăm sóc lũ trẻ khó chiều này là hai bảo mẫu trẻ mặc đồng phục, trông họ có vẻ rất vất vả.

Homan thì đang cùng một thầy giáo khác cao gầy trấn áp những đứa trẻ nghịch ngợm còn lại.

Bên cạnh bàn ăn, một bà lão tóc bạc trắng đeo kính, đẩy chiếc xe thức ăn chậm rãi bước đi. Dáng bà hơi khom, tay chân khẳng khiu như cành khô, tưởng chừng chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể làm gãy. Bà rón rén đặt trước mặt mỗi đứa trẻ một bát thức ăn trông như khoai tây nghiền hoặc kem. Bà lão dường như rất quen với môi trường ồn ào này, trên môi còn nở một nụ cười nhẹ, tựa như bà đang thong dong dạo bước trên con đường rợp bóng cây sau khi nghỉ hưu, nhưng khi Bạch Sa đến gần mới phát hiện, trên tai bà có gắn một thứ gì đó màu trắng bằng nhựa, trông giống như máy trợ thính.

Bạch Sa: "..."

Ngay khi cô nghĩ rằng tình hình hỗn loạn này sắp mất kiểm soát, bà Joan bước lên hai bước, tà váy xám nhẹ lướt qua mu bàn chân, bà vỗ tay.

"Chát chát" hai tiếng, cả sảnh lập tức yên tĩnh lại.

"Được rồi, các con." Bà Joan không nói gì về lễ nghi hay kỷ luật: “Lập tức trở về chỗ ngồi của mình, nếu không tôi sẽ chia bữa sáng của các con cho người khác."