“Tiểu lang quân, dây thừng trên tay ta đã lỏng ra rồi, ngươi giúp ta cắn đứt nó, khi tay ta tự do, ta sẽ ngay lập tức cởi trói cho ngươi.”
Hoa Trường Hi hướng đến một thiếu niên gần đó cầu cứu.
Thiếu niên chỉ vào hơn mười người đang rêи ɾỉ đau đớn trên dàn tế và nói: “Bọn họ cũng giống như ngươi, có ý định chạy trốn, nhưng tiếc là bị người tuần tra phát hiện, tay chân đều bị bẻ gãy.”
Hoa Trường Hi cũng nhìn thấy tình trạng thê thảm của những người đó, tay chân họ bị bẻ cong một cách kỳ lạ. Nàng im lặng một lúc, rồi vẫn nói: “Ta không sợ bị phát hiện, ngươi cứ giúp ta tháo dây trước.”
Thiếu niên đáp: “Nhưng ta sợ.” Nói xong, hắn nhắm mắt lại, dường như không muốn đối diện với tình huống.
Hoa Trường Hi nhíu mày, nhưng không nói gì thêm, tiếp tục cầu cứu những người khác.
Đáng tiếc, nàng cầu xin hết người này đến người khác, nhưng không ai để ý đến nàng.
Hoa Trường Hi im lặng, quan sát biểu hiện của mọi người. Những người bị bắt dường như đã mất hết ý chí sinh tồn, trên mặt đều hiện lên vẻ tuyệt vọng và tê liệt.
Đột nhiên, ánh mắt của Hoa Trường Hi chạm vào đôi mắt tĩnh lặng của một tiểu nương tử. Đôi mắt ấy không hề có chút tuyệt vọng nào.
Đó là một tiểu nương tử trạc tuổi nàng.
Khi tiểu nương tử đó bắt gặp ánh mắt của Hoa Trường Hi, lập tức nhắm mắt lại.
Hoa Trường Hi không kịp suy nghĩ tại sao cô nương đó lại có thể bình tĩnh như vậy giữa tình cảnh hiểm nguy. Nàng chỉ cảm thấy cô nương này vẫn còn ý chí sinh tồn, liền nhanh chóng bước đến: “Cô nương, ngươi có thể giúp ta được không?”
Lúc đầu tiểu nương tử kia không đáp lại, giả vờ như đang ngủ.
Thấy vậy, Hoa Trường Hi không ngừng lay nhẹ và khích lệ tiểu nương tử kia, hết lần này đến lần khác thúc giục nàng ấy không được từ bỏ hy vọng sống sót, khẩn cầu nàng ấy giúp đỡ.
Dưới sự thuyết phục kiên trì của Hoa Trường Hi, tiểu nương tử cuối cùng mở mắt.
Ánh mắt của tiểu nương tử có chút phức tạp, Hoa Trường Hi chưa kịp nhìn rõ, đã nghe tiểu nương tử bảo nàng quay người lại.
Hoa Trường Hi vui mừng, lập tức phối hợp.
Tiểu nương tử rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã giúp Hoa Trường Hi cắn đứt dây thừng.
Khi đôi tay được tự do, Hoa Trường Hi định giúp tiểu nương tử tháo trói.
Nhưng không ngờ, tiểu nương tử lại từ chối: “Ta không cần ngươi giúp.”
Hoa Trường Hi ngạc nhiên, chưa kịp hỏi thêm, đã có người bên cạnh lên tiếng nhờ nàng giúp cởi trói.