Quán Ăn Của Tôi Xuyên Vạn Giới

Chương 6

Mặt đất dưới cô mềm mại, giống như một tấm thảm cao cấp với độ phồng hoàn hảo.

Từ Mễ Lộ vội vàng mở mắt, phát hiện mình đang đứng giữa một đồng cỏ trải dài bất tận, bên cạnh là một cây cổ thụ với hình dáng kỳ lạ.

Cảnh tượng trước mắt khiến cô như quên cả thở.

Cánh đồng dưới chân là màu đen, đen đến mức óng ánh, nếu nhìn kỹ sẽ thấy toàn là những ngọn cỏ đen nhỏ và dài. Cơn gió lướt qua tạo thành những gợn sóng như biển cả đen ngòm.

Còn cây cổ thụ mọc trên ngọn đồi kia có hình dáng giống cây dâu, nhưng lá lại đỏ như máu. Ở đầu cành mọc đầy quả nhỏ màu xanh lam, to bằng nắm tay trẻ em, giống như bị nhuộm bằng một loại phẩm màu kém chất lượng.

“Grừ... Grừ...”

“Gào...”

Từ xa vọng lại tiếng gầm rú của một sinh vật không rõ tên, trên đồng cỏ đen trải dài vô tận là bầu trời xanh nhạt. Mùi hương lạ lẫm, nồng nàn lan tỏa quanh mũi cô...

Lúc này, Từ Mễ Lộ mới có cảm giác chân thực về mọi thứ.

Dòng thông tin màu xanh trước mắt vô tình nhắc nhở cô rằng thời gian của mình không còn nhiều. Từ Mễ Lộ lập tức nhìn quanh, dùng điện thoại “tách tách” chụp vài bức ảnh, sau đó ngồi xổm xuống, mạnh tay nhổ một nắm cỏ đen, việc này dễ dàng hơn cô tưởng rất nhiều.

Cô còn định hái thêm vài quả màu xanh lam trên cây, nhưng đột nhiên cảm thấy khó thở. Cổ họng cô như bị lửa đốt, mũi nghẹt cứng, đầu óc quay cuồng. Cô lập tức quyết định: “Trở về Trái Đất!”

[Xác nhận quay lại vị diện gốc Trái Đất?]

Từ Mễ Lộ khó chịu ôm lấy cổ họng: “Xác nhận, xác nhận, trở về ngay lập tức!”

Có lẽ vì đây là lần nhảy thứ hai, cô chỉ vừa chớp mắt đã thấy mình nằm bò trên giường, tay vẫn nắm chặt một nắm cỏ đen.

“Khụ khụ khụ... khụ khụ khụ...”

Từ Mễ Lộ ném điện thoại và cỏ trên tay xuống, tháo khẩu trang, lao ra ban công mở cửa sổ, hít lấy hít để từng hơi không khí. Nước mắt nước mũi giàn giụa, trông vô cùng thê thảm.

Phải mất một lúc lâu, cảm giác buồn nôn và nóng rát mới dần dịu đi.

Là một người thường xuyên lang thang trên các diễn đàn khoa học viễn tưởng, Từ Mễ Lộ đương nhiên nhận ra rằng những gì vừa xảy ra chính là biểu hiện của ngộ độc oxy.

Nồng độ oxy ở vị diện kia thật đáng sợ, cô suýt chút nữa bỏ mạng ở đó.

“Chậm thêm vài giây nữa, có khi mạng của mình cũng phải bỏ lại nơi đó rồi!”

Từ Mễ Lộ vừa cảm thán, vừa lột từng lớp quần áo trên người ra. Vừa rồi không cảm nhận được, nhưng bây giờ cô nóng đến phát điên.

...