Ta Là Người Trong Lòng Của Yêu Ma

Chương 3: Lôi kéo

Đạo quân Diễn Tiêu đưa tay mò mẫm trong không trung.

Mũi kiếm cứa qua đầu ngón tay y, để lại một vết cắt nhỏ, thế nhưng sắc mặt y không hề thay đổi dù chỉ một chút.

Cuối cùng, y chạm đến chuôi kiếm.

Trường kiếm bị rút ra khỏi lòng bàn tay đẫm máu, vẻ mặt y vô cảm, tiện tay quăng kiếm đi. Thanh kiếm bị ánh sáng xanh và đen quấn lấy, lướt sát qua sợi tóc của môn chủ, bay thẳng ra ngoài, cắm vào cột đá trước điện.

Cột đá lập tức bị chém đứt ngang.

Trường kiếm cũng vỡ vụn từng tấc, hóa thành từng mảnh nhỏ rơi vãi đầy đất.

Môn chủ vẫn đứng vững vàng, thở dài một tiếng rồi nói: “Sư thúc thân mang bệnh tật, vậy mà ra tay vẫn đáng sợ như thế, thủ đoạn lại tàn nhẫn vô cùng. Bảo ta sao có thể yên tâm đây?”

Đạo quân Diễn Tiêu khẽ hé môi, lâu rồi y không nói chuyện nên âm thanh phát ra khô khốc, đứt quãng: “Thật sự… có người… muốn bái ta… làm sư tôn sao?”

“Đúng vậy, mấy ngày nữa nàng sẽ tới bái kiến người.”

“Nếu lo… nàng gặp nguy hiểm, sao… không giữ lại… bên cạnh ngươi?”

“Nàng nhát gan, lại thích mẫu người như sư thúc hơn, để ta về báo với nàng rằng chuyện này đã được sắp xếp xong rồi.”

Môn chủ nói xong ba câu, lập tức xoay người rời đi.

Khi đi xa rồi, một cơn gió lạnh thổi qua lùa vào da thịt, lúc này hắn mới nhận ra cái lạnh đã len vào từng lỗ chân lông.

May thay, vị sư thúc này của hắn dù vẫn đáng sợ như xưa nhưng sẽ không bao giờ ra tay với người của Trọng Tiêu Môn.

***

Chú Vân Phong lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có.

Đạo quân Diễn Tiêu cúi đầu, không hề phát ra một tiếng kêu đau, trông y như đã chết từ lâu.

Chúc Đại Linh vừa mới đến Trọng Tiêu Môn đã đưa ra yêu cầu muốn bái đạo quân Diễn Tiêu làm sư tôn.

Dù là Trọng Tiêu Môn hay ma thần đều không hài lòng với lựa chọn này của nàng.

“Người này coi tà ma ngoại đạo như cái gai trong mắt, nếu ngươi sơ ý để lộ dù chỉ một chút thì y có thể lập tức gϊếŧ ngươi ngay tại chỗ, chẳng quan tâm ngươi có là linh thể trời sinh gì đi nữa đâu.” Ma thần uy hϊếp nàng.

Chúc Đại Linh ung dung đáp: “Theo lời ngài nói thì y là người chính trực ư? Thế thì ít ra vẫn dễ đối phó hơn những kẻ bụng dạ khó lường.”

Ma thần nghi ngờ nàng đang chửi xéo mình, lập tức cười lạnh: “Ngươi nhìn xem, y đã ẩn cư bao nhiêu năm nay, không màng tới chính sự của giới tu tiên. Làm đồ đệ của y thì có gì vinh quang? Làm đệ tử thân truyền của môn chủ chẳng phải tốt hơn nhiều sao?”

Chúc Đại Linh cười nhạt: “Ai cũng biết ta bái y làm thầy là chịu thiệt thòi lớn. Mà đã chịu thiệt như vậy, ắt có kẻ sẽ dốc hết sức để lôi kéo ta về phe mình, ra sức lấy lòng ta, như vậy chẳng phải càng phong quang hơn ư?”

“…”

Ma thần nảy sinh ác ý, không khuyên bảo nàng nữa, quyết định chờ xem nàng tự chuốc lấy thất bại.

Chỉ có các trưởng lão vẫn chưa từ bỏ ý định, vây quanh nàng khuyên nhủ: “Vì sao nhất định phải chọn đạo quân Diễn Tiêu?”

“Đúng vậy, đạo quân bệnh nặng như thế, dù có lòng cũng không đủ sức chăm lo cho ngươi đâu.”

“Ta… ta nghe người trong môn nói rằng, người hiền hòa nhất chính là đạo quân. Ta… ta muốn có một vị sư tôn như vậy… Không thể chọn sao?”

Chúc Đại Linh né tránh ánh nhìn của họ, ngón tay thon gầy trắng bệch của nàng siết chặt lấy vạt áo.

Ánh mắt mọi người lướt qua động tác nhỏ ấy, rồi lại nhớ tới lời tỳ nữ bẩm báo rằng đêm qua trong phòng nàng nến cháy suốt cả đêm, có lẽ nàng trằn trọc không sao ngủ được.

Tiểu cô nương lớn lên trong một gia đình nông dân, bản tính mềm yếu. Khi bị đám vương công quý tộc cướp đoạt, các trưởng lão ngoại môn vừa đến đã gϊếŧ sạch mấy tên, máu văng tung tóe nhuộm đỏ cả y phục nàng, khiến nàng sợ hãi đến hồn xiêu phách lạc.

Chính vào thời điểm đó, nàng đã được đưa đến Trọng Tiêu Môn.

Thôi được, nàng sợ hãi cũng dễ hiểu.