Tiêu Lệ cầm lấy túi tiền, quăng về phía đồng bọn đứng sau, nhìn tên buôn người nước mắt nước mũi tèm lem, thản nhiên nói:
“Được, ta cho ngươi hai ngày. Hai ngày sau mà vẫn chưa thấy bạc…”
Cây roi trong tay y đột nhiên vung mạnh, một tiếng thét thảm thiết vang lên. Tên buôn người ôm lấy mặt, máu chảy ròng ròng từ vết roi xẻ ngang.
Tiêu Lệ quăng cây roi xuống đất, đứng thẳng dậy, cất giọng lãnh đạm:
“Quy củ của ta, ngươi biết rồi đấy.”
Tên buôn người quỳ dưới đất, che mặt run rẩy đáp:
“Biết, biết! Hai ngày nữa tiểu nhân nhất định sẽ trả đủ…”
Ôn Du vẫn co mình trong góc, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình. Khi thấy nam nhân đó đứng dậy đi về phía mình, nàng vội vã lách sang một bên, tay cứng đờ vì lạnh vẫn kiên quyết giữ chặt mảnh gạch nửa vỡ phía sau lưng.
Bàn tay nhỏ bé của nàng run rẩy không ngừng, vừa vì lạnh, vừa vì kiệt quệ mà cố gắng chống chọi.
Nam nhân dường như chẳng để tâm đến động tác nhỏ nhặt ấy. Khi y cùng hai đồng bạn đi ngang qua nàng, góc áo nhợt nhạt bị gió lạnh thổi bay khẽ lướt qua tà váy cũ kỹ của nàng.
Đợi cho bóng dáng bọn họ khuất xa, Ôn Du mới âm thầm thở ra, lòng nhẹ bớt đi vài phần.
Ở phía xa, tên buôn người từ mặt đất chật vật bò dậy, toàn thân áo da bẩn thỉu lấm lem bùn đất, mũ lông cũng rơi mất, để lộ cái đầu trụi lủi đầy những vết chốc lở. Gió lạnh thổi qua khiến gã lạnh run đến nỗi răng va lập cập, mặt mày nhăn nhó vì buốt giá.
Ôn Du khẽ siết chặt bàn tay đang nắm mảnh gạch vỡ. Mái tóc rối che đi phần lớn khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen nhánh ánh lên vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ, như thể nàng đang nhìn thẳng vào cái chết.
Nàng chỉ có một cơ hội ra tay.
Tên buôn người mặt mày sưng phù như đầu heo, cố gắng ngăn dòng máu đang chảy ròng ròng từ mũi. Cú quất roi của Tiêu Lệ khi nãy suýt nữa làm gã gãy cả mũi.
Gã xé một mảnh vải, loay hoay nhét vào mũi để cầm máu, nhưng chỉ cần chạm nhẹ vào cũng đau đến mức không chịu nổi. Phải rất lâu mới nhét được mảnh vải vào, gã lại nhìn theo hướng Tiêu Lệ rời đi mà nhổ một bãi nước bọt đầy tức tối. Nhưng động tác đó khiến gã đau đến mức gào lên, nước mắt tràn mi, mặt mũi méo mó vì đau đớn.
Gã rít qua kẽ răng, chửi rủa:
“Thứ xướng ca vô loài, cẩu tạp chủng…”
Quay lại, gã nhìn thấy Ôn Du vẫn co người ở góc tường. Vì quá đau, gã chẳng buồn làm khó nàng thêm, chỉ gầm lên thô lỗ:
“Còn không cút lên xe!”