Nói rồi, gã giơ roi, quất ngựa định rời đi.
Đó chính là điều Ôn Du mong muốn. Gương mặt nàng vẫn giả vờ đầy đau đớn, nhưng dưới chân đã nhanh chóng bước đi, tranh thủ thoát thân.
Ai ngờ một kẻ bán thuốc rong đi ngang qua lại lên tiếng: “Cô nương này ăn phải thứ gì đó không hợp, hoặc ngửi trúng khí lạ nên phát phong chẩn. Dán thảo dược thôi, mấy chục đồng là khỏi. Đại gia, mua hai bao thuốc đi.”
Ôn Du cứng đờ.
Tên buôn người cũng lập tức quay phắt lại, nhìn chằm chằm nàng. Trong khoảnh khắc, mọi chuyện như xâu chuỗi lại trong đầu gã. Gã nghiến răng nghiến lợi, gầm lên: “Được lắm, mày dám lừa tao!”
Gã vung roi, nhảy xuống khỏi xe bò.
Ôn Du cắn môi, đẩy ngã tên lang trung lắm mồm, rồi quay người bỏ chạy.
Phía sau, tên buôn người tức giận cả khuôn mặt đến vặn vẹo, gào lớn: “Tiện nhân! Mày dám chạy? Hại tao mất hết bạc, hôm nay tao phải đánh chết mày!”
Roi trong tay gã quất mạnh vào gió lạnh, phát ra tiếng rít sắc bén như xé không khí.
Ôn Du dốc hết sức chạy về phía trước, nhưng vẫn không thoát được. Một roi quất mạnh vào lưng nàng, đau như bị rắn độc cắn. Từ vết roi trên tấm áo rách, máu rỉ ra, cơn đau như lửa đốt lan khắp toàn thân.
Nàng kêu lên một tiếng, cả người ngã nhào xuống đất, khuỷu tay và đầu gối đập mạnh xuống nền băng giá đến tê dại.
Tên buôn người đuổi kịp, vung roi lần nữa, quát lớn: “Chạy đi! Xem mày còn chạy được nữa không!”
Roi giáng xuống đúng ngay vết thương cũ.
Đau.
Quá đau.
Cả người nàng như bị làn roi ấy chém làm đôi.
Từ khi sinh ra đến giờ, chưa bao giờ Ôn Du phải chịu đựng nỗi đau đớn tàn khốc như vậy.
Nàng co người lại trên mặt đất, khóe môi cắn nát, rỉ máu đỏ tươi. Đôi tay lạnh giá, tím tái vì tuyết lạnh, phủ đầy vết ban đỏ, vẫn gắng sức bấu chặt vào mảnh bùn tuyết tan. Một đôi mắt lạnh lùng, mang theo sát ý, ngước lên nhìn thẳng vào tên buôn người.
Rõ ràng cơ thể nàng yếu ớt, nhưng ánh mắt ấy lại tàn nhẫn như sói như hổ.
Tên buôn người giật mình, khi roi thứ ba chuẩn bị giáng xuống thì động tác chợt khựng lại, tay cầm roi bị một bàn tay to lớn chặn đứng.
“Kẻ nào không có mắt dám xen vào việc của Trần gia này…” Tên buôn người còn đang tức giận, miệng lẩm bẩm chửi mắng. Nhưng khi quay đầu lại nhìn rõ người vừa tới, lời chưa kịp nói ra đã nghẹn nơi cổ họng, im bặt như người câm.
Ánh nắng chiếu rực rỡ, tuyết tan thành nước, dưới mái hiên dọc phố đều nhỏ giọt tí tách.
Người nọ cực kỳ cao lớn, đứng chắn trước mặt Ôn Du, hoàn toàn che khuất ánh mặt trời.