Kỳ Hành Dạ chỉ kịp đối mặt với đôi mắt ấy trong giây lát, tầm nhìn đã bị bức tường người mặc đồng phục đen chắn ngang. Cậu theo bản năng muốn tìm kiếm, nhưng tầm mắt đã bị chiếm trọn bởi những ngôi sao đen trên cầu vai, trước ngực của họ.
Một loại quân phục chưa từng thấy bao giờ. Khả năng cao là của một cơ quan đặc biệt nào đó, dù sao đây cũng là địa bàn thủ đô.
Những thông tin vụn vặt lóe lên trong đầu cậu như một phản xạ có điều kiện, việc thu thập manh mối đã trở thành thói quen nghề nghiệp, hằn sâu vào tiềm thức, tự nhiên như hơi thở.
Kỳ Hành Dạ biết rằng mình nên lý trí, thay vì chú ý đến chủ nhân của đôi mắt kia, điều quan trọng hơn là phải tập trung vào hiện trường vụ án.
Nhưng cái nhìn thoáng qua ấy đã in sâu vào tâm trí cậu, một giây ngắn ngủi như kéo dài vạn năm.
Tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh kéo cậu trở về thực tại.
Cảnh sát bên ngoài dây phong tỏa ân cần khuyên nhủ mọi người rời đi, dây cảnh giới được kéo vào hết lần này đến lần khác, che khuất hoàn toàn con hẻm nhỏ phía sau, khiến những người hiếu kỳ, tò mò đứng xem cũng chẳng thể nhìn thấy lối vào hẻm nữa.
Kỳ Hành Dạ cố gắng dò hỏi thêm thông tin nhưng đều vô ích, không ai trả lời cậu.
Không còn gì thú vị để xem, đám đông dần tản đi. Người thì đi làm, đi học, người thì đi chợ, nấu cơm, họ thản nhiên trò chuyện với nhau về những chuyện náo nhiệt xảy ra đêm qua và sáng nay, cái chết thảm khốc cũng dần phai nhạt, trở thành câu chuyện phiếm gϊếŧ thời gian.
Kỳ Hành Dạ nghe thấy tiếng thì thầm của những người đi lướt qua, vội vàng đuổi theo hỏi thăm.
Cậu nở nụ cười rạng rỡ, sáng sủa, chẳng ai có thể nảy sinh ác cảm với gương mặt trẻ trung, tuấn tú này. Những người được hỏi, dưới sự tấn công dồn dập của "anh ơi", "chị à", dần dần mất cảnh giác, hạ thấp phòng bị, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể cho cậu nghe về những sự kiện xảy ra đêm qua.
Rất nhiều người vào lúc rạng sáng đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng trong các con hẻm. Có người bị đánh thức, hoang mang phát hiện ra cả khu phố bị mất điện, chìm trong bóng tối, bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, khiến người ta sợ hãi, bất an.
Dù có người muốn ra ngoài kiểm tra, nhưng cuối cùng cũng không dám mở cửa sổ, chỉ dám trốn trong chăn, run rẩy cầu nguyện cho mọi chuyện mau chóng yên tĩnh trở lại.
"Cả đời tôi chưa bao giờ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đến vậy, còn thảm hơn cả tiếng lợn bị chọc tiết năm đó."
Một người đàn ông trung niên lắc đầu thở dài: "Vợ tôi bảo chắc là có thằng tâm thần nào đó chạy ra ngoài, ai mà ngờ được, sáng ra đã nghe tin có người chết."
Kỳ Hành Dạ vội vàng hỏi thời gian, người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói, khoảng tầm hai giờ sáng.
Một người khác lại nói, mình nghe thấy tiếng động vào khoảng hơn 12 giờ đêm. Nhưng không phải tiếng kêu gào thảm thiết, mà là tiếng cãi vã, tự nói chuyện với chính mình một cách điên loạn.