Quay Về Thời Niên Thiếu Của Ông Nội

Chương 1

Khi Hạ Nhạc còn nhỏ, cô từng nghe ông nội kể lại vô vàn câu chuyện xưa của ông, những câu chuyện thời của ông khác hoàn toàn với thời nay, cô chỉ thích nghe những chuyện vui, thỉnh thoảng cô cũng thấy hơi nhàm chán đấy nhưng chưa bao giờ cô để ý nhiều đến những câu chuyện đó.

Cho đến một ngày ông nội đột ngột qua đời.

Kể từ lúc ấy, ánh sáng trong cuộc đời Hạ Nhạc không còn nữa.

Sau khi ông nội mất, hết người này đến người khác đổ lỗi cho cô bằng nhiều hình thức khác nhau.

Bởi vậy, cái chết của ông nội đã trở thành vết thương đau đớn không thể nào chữa lành nổi trong cuộc đời của cô.

25 tuổi, Hạ Nhạc đã trưởng thành nhưng cô vẫn cố chấp không bao giờ tha thứ cho chính mình và luôn luôn giữ khoảng cách với mọi người.

Bỗng một ngày, cô mở mắt ra thì thấy bản thân được trở về ngôi làng nhỏ nơi cô sống khi còn thơ ấu và chứng kiến tang lễ của ông nội.

Tất cả giống như một giấc mơ, cô được quay trở về quá khứ, thời gian lúc đó là năm 1949, một thời đại mà không ai có thể quên được…

Đó là thời thanh niên của ông nội.



Ở thời đại này, cô cố gắng hết sức để có thể được ở với ông và cô cũng muốn thay đổi cái chết của ông.

Song, cô không bao giờ nghĩ rằng ông nội hiền lành và tốt bụng của mình khi còn trẻ lại là một chàng trai lạnh lùng và đẹp trai đến thế.

Mọi thứ dường như khác hoàn toàn với những gì cô tưởng tượng.

“Ngoại hình của ông nội đỉnh đến mức ngang hàng với sao hạng A thời hiện đại luôn ấy.”

“Gì cơ? Ông chú luôn phóng túng kia thực sự có tham gia thế vận hội á?!”

“Bà dì lúc đó không phải là bạn thân nhất của bà nội mà là tình địch của bà?”



Sau khi trải qua tất cả, cuối cùng Hạ Nhạc cũng hiểu được ông, hiểu được họ và thời đại ấy của ông.

Nhiều năm sau, Hạ Nhạc ngồi một mình trên chiếc ghế mây trong ngôi nhà cũ, bầu không khí tràn ngập mùi mốc từ năm nảo năm nao không hề tiêu tan, ánh sáng lọt qua khe cửa, phản chiếu hình ảnh cô không ngừng lau chùi bức ảnh chụp sáu người.

“Ông nội của con…ông ơi, ông thực sự đã phải chịu khổ cả đời rồi…”

Trong ảnh, ông nội chỉ mỉm cười dịu dàng, nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp nhất trên đời.

Ông bảo, ông chỉ cần Nhạc Nhạc hạnh phúc.

………

Bầu trời xám xịt phản chiếu lên cây cầu cao cũ kỹ.

Dòng sông dưới cầu chảy cuồn cuộn, cuốn theo đất bazan lẫn bùn lầy lao đi.

Sương mù làm ướt lông mi của cô trong nháy mắt, Hạ Nhạc tỉnh dậy như một bóng ma, cô thấy mình đang đứng một mình giữa cây cầu cao ấy.

Đây…Là?

Trong làn sương mù mờ ảo, thứ lấp đầy khoang mũi của cô là hương thơm tươi mát của cỏ cây.

Đó không phải là làn sương mù mà cô hít vào mỗi buổi sáng khi phải dậy sớm bán mình cho tư bản, mà là làn sương mù thanh khiết thực sự.

Bên cạnh lớp đất bazan gần bờ sông còn có lớp nền bê tông không đều nhau.

Ký ức đang say ngủ dần dần thức tỉnh, vừa lạ vừa quen, vừa thú vị vừa đáng sợ. Cuối cùng biến thành tiếng ù kéo dài trong tai cô.

Hạ Nhạc nhìn dưới gầm cầu, một cảm giác sợ hãi khó tả lan rộng. Phải cho đến khi cô chạy khỏi cây cầu cao và bước xuống lối đi bằng bê tông nhỏ hẹp cô mới cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Dọc theo con đường, hai hàng cây xanh tiêu điều, lá rơi xào xạc xuống đất rồi bị vùi sâu trong đất bụi.

Sương mù từ từ tan đi, khung cảnh hiện ra rõ ràng trước mắt cô.

Khung cảnh hòa lại thành một với cảnh vùng hoang dã trong sâu thẳm miền ký ức mà cô không dám chạm tới.

Ruộng rau, nhà cửa, đất canh tác, cuối cùng Hạ Nhạc đi qua một cây cổ thụ cao chót vót với một lỗ lớn trên thân cây.

Mọi thứ trước mặt cô là một giấc mơ nhưng cũng là hiện thực mà cô đã đóng băng trong quỹ đạo cuộc đời.

Cuối con đường bê tông, một ngôi nhà gỗ ngói xanh hai tầng đứng lặng lẽ.

Ngoài cửa chật kín người, có người đứng cúi đầu, có người quỳ lạy giống như một bộ phim không lời.

Trái tim của Hạ Nhạc đập dữ dội, như thể sắp bật ra khỏi l*иg ngực cô, cô mở miệng muốn hét lên nhưng cô yếu đến mức gần như không thể thở được.

Tầm nhìn của cô mờ đi, đôi mắt đen láy của cô phản chiếu tia sáng ở hai bên, trên đó có treo hai tấm vải trắng bay phấp phới trong gió.

Những ngọn nến trắng lặng lẽ nhỏ sáp xuống nền đất, bên cạnh là những nén hương được thắp thành hàng, tiền giấy lẫn tro bụi bay khắp bầu trời xám xịt.

Những người đang quỳ được người khác đỡ dậy, cuối cùng Hạ Nhạc cũng có thể nhìn rõ bóng lưng của họ.

Đó là bóng lưng mà chỉ cần nhìn một cái là cô có thể nhận ra được.