Giam Cầm Trái Tim Nàng

Chương 18: Mộng tưởng

Triệu Thời Tuyển cười nhạt hỏi: "Ngươi quả là biết thương hương tiếc ngọc, vậy tối nay tặng lên giường ngi đó?"

Phùng Nhị Tiêu hoảng hốt, đầu lập tức lắc như chiếc trống lắc.

Hắn đâu có công cụ, hắn muốn làm gì...

Lần này đúng là Triệu Thời Tuyển có ý định cùng nữ nhân vui vẻ, nhưng cũng chỉ là muốn "ăn mặn" trước khi đến tuổi cập quan chỉ còn chưa đầy nửa năm mà thôi.

Nhưng khi tâm trạng hắn đang bực bội mà lại chạy đến quyến rũ, chưa nói đến việc hắn có coi trọng hay không, chỉ riêng kiểu nữ nhân thiếu tinh tế như vậy, ngủ cũng cảm thấy tự hạ giá.

Phùng Nhị Tiêu, làm người bên cạnh hắn, sao không hiểu được tâm tư của hắn?

Thiên tử mê tín, bên cạnh luôn có một vị tu đạo - Hạ Hầu Chân, không chỉ ban cho ông ta danh vọng tôn quý mà trong cung còn đặc biệt lập một đạo quán riêng cho người này.

Cái này vốn không liên quan gì đến Triệu Thời Tuyển.

Nhưng thật không ngờ, Hạ Hầu Chân đã xem tướng cho hắn, nói rằng trước khi hắn tròn mười tám, không thể phá thân, nếu không sẽ gặp nhiều trắc trở trong tình duyên, cầu mà không được, vì vậy còn đặc biệt khắc cho hắn một... nốt son đỏ?

Triệu Thời Tuyển bị ép buộc khắc nốt son này, tức giận đến mức muốn đến phủ Hạ Hầu Chân băm vằm đối phương, nếu không phải có Thiên Tử ngăn cản, hắn sớm đã gϊếŧ chết Hạ Hầu Chân.

Càng như vậy, hắn lại càng muốn tỏ ra phong lưu, phóng túng, không quan tâm gì hết, nếu thật sự muốn sống một cuộc đời hoang đường như thế, với khuôn mặt kia, không biết là nữ nhân hay hắn sẽ chịu thiệt thòi đây...

Phùng Nhị Tiêu đột nhiên nhớ đến lời Du Uyên mấy ngày trước nói chủ tử sẽ trở thành một kẻ phong lưu…

Hắn không khỏi vội vàng lắc đầu, không dám nghĩ ngợi nữa.

Dù sao đi nữa, tính cách của chủ nhân này luôn là bản thân không thoải mái, thì ai cũng đừng mong được yên ổn.

Khuyên can không có tác dụng, chỉ có thể thuận theo mà thôi.

***

Mấy ngày sau, Trà Hoa qua chỗ Lâm di nương, Lâm di nương đã dùng tiền tháng mà trước kia từng thuê nàng thêu thùa cho mình để uy hϊếp nàng, nhưng không thể làm cho tiểu cô nương thay đổi ý định.

Lâm di nương vừa tức vừa buồn bực, cùng bà Trịnh trách móc Trà Hoa là sói mắt trắng, mắng sau lưng một hồi rồi mới nén giận, tự mình đến xin lỗi Triệu Thời Tuyển.

"Đứa nhỏ này bình thường rất trầm lặng, đúng là không hiểu việc đời, làm sao cũng không chịu đến..."

Lâm di nương vừa cười nịnh nọt vừa nói, giọng điệu ngày càng thêm chột dạ.

Triệu Thời Tuyển nghe nàng ta mô tả, không biết tại sao lại nghĩ đến cảnh mình đã từng bắt nạt Trà Hoa.

Cơ thể nàng mềm mại, khi hắn chạm vào lớp vải thô ráp, cũng không nỡ buông tay, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không kén chọn.

Hắn đặt chén trà xuống, trong kẽ răng lại phát ra một tiếng cười lạnh.

Xấu xí như vậy, còn sợ hắn tiếp tục bắt nạt à?

Quả là một kẻ mộng tưởng.

Nàng không nghĩ tới, với tình cảnh hiện tại của mình, dù có thổi nến cũng không thể nào khiến hắn hôn được.

Lâm di nương thấy trên mặt hắn cười, nhưng trong đôi mắt đen láy lại toát ra một vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn mà chẳng hề che giấu, nàng ta càng thêm ngượng ngùng, nói mấy câu rồi vội vã rời đi.