Giam Cầm Trái Tim Nàng

Chương 16: Không muốn mất đi người thân duy nhất

Khi Trà Hoa về đến nhà, nàng liền thấy một vị khách không mời mà đến.

Bà Trịnh co tay đứng trong cái sân nhỏ đơn sơ, đang nói chuyện với nam nhân tay nắm chặt khung cửa.

Chỉ là càng nói, sắc mặt nam nhân càng lúc càng khó coi.

Trần Trà Ngạn chậm rãi ngước mắt, ánh nhìn thất vọng hướng về phía Trà Hoa đang ngây người tại cửa.

Bà Trịnh đánh giá sắc mặt của đôi huynh muội, rồi mới nhận ra có lẽ mình đã làm hỏng chuyện gì đó...

Bà ta ngượng ngùng cười, vội vàng đi đến bên Trà Hoa, sửa chữa: “Trà Hoa, hóa ra ngươi chưa nói với ca ca về việc đi hầu hạ quý nhân, đều là lỗi của ta, nhưng mà công việc này không phải chỉ có một lần đâu, sau này còn có...”

“Muội ấy không đi…”

Trần Trà Ngạn kiên quyết cắt đứt lời của bà Trịnh.

Nói xong, hắn mạnh mẽ đẩy cửa, bước những bước yếu ớt vào trong phòng mình.

Bà Trịnh càng thêm ngượng ngùng, khẽ vỗ vào miệng mình.

“Trà Hoa, ngươi xem...”

Trà Hoa mím môi: “Bà Trịnh, ta đã nói rồi, ta chỉ làm một lần thôi.”

Nàng bấm móng tay vào lòng bàn tay mình, tỏ vẻ xin lỗi bà Trịnh: “Mấy ngày nữa, ta sẽ tự mình đến thăm Lâm di nương để tạ lỗi.”

Sau khi tiễn bà Trịnh đi, Trà Hoa mới bước vào trong phòng.

Trần Trà Ngạn từ đầu đến cuối vẫn không chịu nhìn nàng lấy một lần, cũng không chịu nói chuyện với nàng, cho đến khi hoàng hôn buông xuống, Trà Hoa muốn gọi ca ca dùng bữa, hắn vẫn không có lấy một chút ý định muốn để ý đến nàng.

Trà Hoa đứng bên cạnh cửa, dừng lại một lúc lâu rồi không nhịn được gọi khẽ một tiếng “Ca ca”.

Cuối cùng Trần Trà Ngạn cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Hắn hơi kích động lên tiếng: “Trà Hoa, phế vật như ta sớm nên chết đi, chết rồi thì sẽ không trở thành gánh nặng của muội, càng sẽ không khiến muội phải làm những chuyện như vậy!”

Muội ấy có biết hay không, muội ấy vẫn chỉ là một cô nương chưa xuất giá...

Hắn nói đến cuối, tức giận đến mức thở cũng đau.

Muội muội không biết trân trọng bản thân, hắn là huynh trưởng, sao có thể làm ngơ?

Trà Hoa nghe những lời ấy, tay không tự giác siết càng chặt thêm.

“Chỉ là muội không muốn mất đi người thân duy nhất trên đời này yêu thương muội thôi...”

Một lúc lâu sau, nàng mới khẽ nói: “Nếu ca ca mất rồi, trên đời này sẽ không còn ai quan tâm đến Trà Hoa nữa.”

Trần Trà Ngạn nghe vậy, cổ họng như nghẹn lại.

Mắt hắn nóng bừng, nhưng trước mặt Trà Hoa hắn không dám để lộ vẻ yếu đuối.

Hắn cứng ngắc lên tiếng: “Trà Hoa, ta tự nhiên rõ hơn ai hết, muội... dù là tự làm khổ mình cũng chỉ vì ta, ta đâu có tư cách trách muội.”

“Chỉ là sau này muội không được đi nữa.”

Trần Trà Ngạn gọi Trà Hoa đến bên giường, hứa với nàng: “Ca ca sẽ cố gắng sống, nhưng Trà Hoa, số mệnh là do trời định, có lúc chúng ta không thể cầu mong, muội hiểu không...”

Hắn muốn nói với nàng, thân thể tàn phế này của hắn có lẽ không trụ được bao lâu nữa...

Những lúc khó khăn nhất, nếu không nghĩ đến cảnh Trà Hoa sẽ không có ai chăm sóc sau khi hắn chết, hắn e là không thể chịu đựng nổi nỗi đau ấy.

Nhưng hắn sống cũng không thể giúp Trà Hoa bớt khổ.