Tiết Hoài nghe vậy ngồi không yên nổi nữa, vẻ mặt sợ hãi, tiến lên định quỳ xuống, nhưng bị Tống Huyền Cẩm ngăn lại.
Tống Huyền Cẩm nhìn vẻ phì nộn của Tiết Hoài, khóe môi dần dần nở một nụ cười nhạt, giọng nói lại trở nên dịu dàng an ủi: "Huyện lệnh vì bách tính lao tâm khổ tứ, Chiêu Vương sao lại không cảm kích?"
"Gần đây đại nhân lại đãi ta bằng bữa tiệc long trọng như vậy, làm sao ta có thể nói những lời mất hứng chứ?"
"Thôi, việc bắt Trần Trà Ngạn, các ngươi chỉ cần phối hợp với Chiêu Vương điện hạ, đến lúc bắt được người, công lao sẽ được chia cho các vị."
Thế gian này lại có việc không phải chịu trách nhiệm, không phải gánh rủi ro, ngược lại còn được theo Chiêu Vương điện hạ hưởng công miễn phí?
Phương pháp uyển chuyển của hắn khiến những người này trong chớp mắt rơi vào nỗi sợ bị trách móc, sau đó lại nhanh chóng bị niềm vui vì những công lao bất ngờ nuốt chửng, cuối cùng chỉ có thể cảm tạ Chiêu Vương điện hạ chưa từng gặp mặt.
Chẳng ai biết rằng, đây chỉ là một trong những thủ đoạn tầm thường của nam nhân này.
Người trong kinh thành ai nấy đều như hồ ly thành tinh, làm sao có thể giống những kẻ này, chỉ vài ba câu đã mềm nhũn cả xương sống.
Đáy mắt Tống Huyền Cẩm lạnh băng đầy châm biếm, tiếp tục tiếp nhận những lời nịnh hót từ đám người xung quanh với khuôn mặt ôn hòa vô hại, như thể đó là điều đương nhiên.
Tiệc rượu tan, Tiết Hoài lại mời hắn về phủ nghỉ ngơi một lát, nhân tiện nói về việc chuẩn bị phủ đệ cho Chiêu Vương.
Giữa chừng, Lâm di nương còn tự tay mang trà tới, thấy lão gia nhà mình lén ra hiệu, liền thân mật bưng trà dâng cho Tống Huyền Cẩm.
Nàng ta bóng gió hỏi thăm liệu Trà Hoa có phục vụ chu đáo hay không.
"Cô nương đó sau khi trở về liền nhờ bà Trịnh truyền lời, nói sẽ không quấy rầy quý nhân nữa. Thϊếp nghĩ mọi chuyện đều phải lấy quý nhân làm trọng, sao có thể để nàng ta muốn hầu thì hầu, không muốn thì thôi? Vì thế đã sai người đến dạy dỗ nàng ta một phen, để nàng ta hiểu rõ lễ nghĩa..."
"Ngày mai thϊếp sẽ gọi nàng ta đến hầu hạ lần nữa, cũng tránh để người khác hầu hạ không chu đáo."
Nàng ta vừa dò ý vừa liếc nhìn sắc mặt nam nhân.
Hắn vẫn giữ vẻ bình thản, tay cầm chén trà, đầu ngón tay khẽ vuốt ve mép chén.
Nghe xong lời của Lâm di nương, hắn cụp mắt, nhẹ nhàng đặt chén trà trở lại bàn, chỉ mỉm cười không nói gì.
Ngón tay vô thức lướt qua chiếc nhẫn ngọc trắng ấm áp. Nhớ lại chuyện đêm đó, hắn gõ ngón tay nhè nhẹ lên mặt bàn trà bóng loáng, chẳng để lộ bất kỳ tâm trạng nào.
“Nếu tiểu cô nương biết mình đắc tội với công tử nhưng không những không bị trừng phạt, lại còn có cơ hội tiếp tục hầu hạ công tử, chẳng biết sẽ vui mừng đến thế nào?”
Phùng Nhị Tiêu đứng bên cạnh lại nói khẽ một câu.
Tống Huyền Cẩm không chút quan tâm, chỉ khẽ hừ một tiếng, hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.
Chỉ là một ân huệ không quan trọng, rõ ràng hắn cũng không phải người tàn nhẫn vô tình.
Sau khi xong xã giao lấy lệ, Tống Huyền Cẩm quay về phủ tạm nghỉ, việc đầu tiên hắn làm là bảo người đem nước đến để rửa tay.
Mấy ngày qua, tên tiểu đồng trong phủ thấy hắn không phải hạng người bình thường, tự nhiên cực kỳ hầu hạ chu đáo.
Khi tiểu đồng cuộn ống tay áo của công tử lên, vô tình nhìn thấy một vết đốm đỏ trên cánh tay hắn, vết đốm nằm ở vị trí rất đặc biệt.