Rõ ràng, việc Phùng Nhị Tiêu không đi bẩm báo với chủ nhân đã chứng tỏ hắn cũng chẳng có hy vọng gì vào Trà Hoa.
Dù sao, từ khi vào đến Vân Thuấn, bệnh ở chân của vị kia vẫn chưa hề thuyên giảm.
Trong âm thầm, không biết đã tìm bao nhiêu người đến, nhưng chẳng có ai có thể xoa dịu được tình cảnh của người ấy.
Trà Hoa khẽ hạ mi mắt, đôi tay nhỏ nhắn rụt rè đan vào nhau, nàng không đáp lại lời của Phùng Nhị Tiêu.
Cánh cửa bị đẩy mở ra một khe hẹp.
Thân hình nhỏ bé của Trà Hoa lặng lẽ lách qua, sau đó Phùng Nhị Tiêu liền “phập” một tiếng, đóng cửa lại.
Bên trong phòng tối đen như mực.
Nhưng điều đó không ngăn được Trà Hoa nghe thấy âm thanh lạnh lẽo “cốc cốc” vang lên từ chốn tĩnh mịch tối tăm, từng tiếng một nối tiếp nhau.
Nhịp điệu kéo dài toát ra một chút âm u, người được gọi là “quý nhân” lúc này đang ngồi dựa trên chiếc giường hẹp, ngón trỏ của hắn gõ từng nhịp đều đặn lên mặt bàn gỗ, biểu thị tâm trạng có chút âm trầm.
Đợi nghe thấy tiếng cửa mở một lúc, hắn mới khẽ nâng mi mắt, chậm rãi lên tiếng với bóng đen đang đứng ngần ngại ở phía đó.
“Đứng xa như vậy là định dùng ý niệm để bóp chân cho ta sao?”
Giọng nói thanh thoát của nam nhân thậm chí còn pha lẫn một chút ý cười, tựa như tâm trạng hắn đang rất tốt.
Nhưng nếu thắp đèn lên nhìn, ắt hẳn sẽ thấy vẻ lạnh lùng không chút ấm áp trong ánh mắt hắn lúc này.
Đây là lần đầu tiên Trà Hoa phải đối diện với một nam nhân khác ngoài ca ca của mình. Nàng siết chặt tay trong ống tay áo, đầu ngón tay run run, dù lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh nhưng nàng vẫn phải ép bản thân từng bước một, tiến đến gần phía nam nhân ấy.
Suốt mười năm qua, Trà Hoa chưa từng ở một mình với người lạ, chứ đừng nói là với một nam nhân xa lạ.
Nỗi sợ đó không liên quan đến việc người kia là ai, chỉ cần đối phương tồn tại, nàng sẽ căng thẳng đến mức khẽ run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Sau khi áp chế nỗi sợ này, mặc dù Trà Hoa đổ mồ hôi ướt đẫm, nàng vẫn có thể ép buộc bản thân làm một số việc.
Khi bước đến gần hắn, mũi Trà Hoa ngửi thấy một mùi trầm hương lạnh lẽo thoang thoảng.
Loại hương này ở kinh thành đã vô cùng hiếm có, cho nên tại Vân Thuấn này không mấy ai có thể nhận ra.
Trước chiếc giường có đặt một chiếc đệm mềm, không cần người kia phải lên tiếng, Trà Hoa đã quỳ gối ngồi lên đó, khẽ khàng đưa tay tìm đôi chân của nam nhân.
Đầu ngón tay nàng chạm phải lớp vải lụa lạnh buốt, nhưng khiến ngón tay nàng run rẩy nhẹ, giọng nói trầm thấp của nam nhân khi cất lên như truyền qua khắp l*иg ngực, cảm giác ấy lan đến từng đầu ngón tay nàng.
Hắn cười khẽ, nhưng lời nói lại càng bộc lộ sự lạnh lùng và chua cay khiến người nghe khó chịu.