Mỹ Nhân Mềm Mại Ngày Nào Cũng Bị Chó Điên Vặn Vẹo Điên Cuồng Quấn Lấy

Chương 9

Đình Ca Nhi không hiểu tại sao hai người nói chuyện lâu như vậy. Cậu bé rút tay ra khỏi tã, nghịch ngợm nắm lấy vòng cổ của mẫu thân.

Chiếc vòng cổ được làm từ hồng ngọc, mặt dây hình giọt nước, khi nhìn gần sẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Kiều Nguyên tháo vòng cổ xuống, buộc vào cổ của Đình Ca Nhi. Thằng bé liền ngoan ngoãn chơi đùa, không làm ồn nữa.

Khi Đình Ca Nhi đã được tìm thấy, mọi người ở Trường Ninh Bá phủ đều thở phào nhẹ nhõm. Phủ cũng hứa sẽ truy xét rõ ràng về kẻ trộm đã bỏ chạy.

Kiều Nguyên ngồi lại trò chuyện với bà ngoại một lúc. Sau khi dùng bữa tối cùng gia đình, nàng từ chối lời mời nghỉ lại của Trường Ninh Bá phu nhân, rồi mang theo đứa con bụ bẫm trở về hầu phủ.

*

Hầu phủ ngoài Kiều Nguyên và Đình Ca Nhi là hai chủ nhân chính thức, còn có mẫu thân của Tề Tồn cùng muội muội của hắn.

Tuy nhiên, Tề mẫu xuất thân là nông dân. Nhờ con trai làm nên sự nghiệp, bà mới được ban danh hiệu "Lão phong quân". Nhưng khi đối mặt với cô con dâu có xuất thân cao quý, bà luôn cảm thấy lép vế.

Hơn nữa, bà biết mình không có khả năng quản lý một hầu phủ lớn như vậy. Ngày thường, bà không can dự vào chuyện trong phủ. Khi Tề Tồn vắng nhà, bà chỉ ở trong viện của mình sống những ngày bình lặng.

Kiều Nguyên cũng không thường lui tới gặp bà, thậm chí rất ít khi thỉnh an. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu tạm coi là yên ổn, không xảy ra mâu thuẫn.

Nhưng lần này, khi Kiều Nguyên bước vào cửa và thấy chính viện sáng đèn, lòng nàng chợt trầm xuống.

Hồng Ngọc cũng bất an nói: “Chỉ e lúc nô tỳ quay về gọi thị vệ đã gây động tĩnh lớn, khiến lão thái thái biết được.”

Kiều Nguyên cúi đầu nhìn Đình Ca Nhi.

Thằng bé vừa được nhũ mẫu cho uống sữa, tinh thần đang rất phấn chấn. Trong miệng ê a không biết đang nói gì, cánh tay mũm mĩm trắng như ngó sen siết chặt lấy cổ nàng.

Kiều Nguyên lấy khăn tay lau nước miếng ở khóe miệng của Đình Ca Nhi, sắc mặt nghiêm nghị:

“Con đã năm tháng tuổi rồi, từ nay không được phép chảy nước miếng nữa.”

Cậu bé ngơ ngác nhìn nàng, cái miệng nhỏ xinh bẹp bẹp, như muốn phản đối nhưng chẳng biết làm sao.

Bắt nạt xong đứa con ngây ngô của mình, Kiều Nguyên không chút đạo đức mà khẽ cười, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng hiếm thấy. Nàng chỉnh lại quần áo cho Đình Ca Nhi, ôm chặt con trai trong lòng, rồi bước vào chính viện trong màn đêm tĩnh mịch.