Nhưng đó là chuyện xảy ra sau khi nàng và Cố Trọng tư bôn, tại sao giờ lại xảy ra sớm như vậy?
Kiều Nguyên biết giờ không phải lúc để suy nghĩ nhiều. Nàng hít sâu một hơi, xốc chăn lên và mang giày.
“Hồng Ngọc, mau đi tìm mợ, bảo bà ấy phong tỏa toàn bộ lối ra của Trường Ninh Bá phủ!”
Nếu kẻ cắp đã bế Đình Ca Nhi đi cách đây ba mươi phút, với quy mô rộng lớn và các lối đi phức tạp của Bá phủ, rất có khả năng kẻ cắp vẫn còn trong phủ.
Kiều mẫu đau lòng nhìn con gái yếu đuối mà vẫn cương quyết, chỉ biết nắm chặt tay nàng.
Lúc này, yến tiệc dường như vừa kết thúc không lâu. Các nha hoàn và gia nhân đang bận rộn thu dọn đồ đạc.
Người qua lại đông đúc, kẻ cắp nếu trà trộn vào cũng không dễ bị phát hiện.
Nơi đây là Trường Ninh Bá phủ, và người quen thuộc nhất với mọi ngóc ngách trong phủ này, không ai khác chính là Trường Ninh Bá phu nhân.
Kiều Nguyên vội vã chạy đến sân của Trường Ninh Bá phu nhân. May mắn thay, Hồng Ngọc đã báo tin trước, nên khi nàng đi được nửa đường thì đã thấy một đoàn người vội vàng tiến đến.
Trường Ninh Bá phu nhân cũng bị một phen hoảng sợ.
Không nói đến việc đây là nhà ngoại của Kiều Nguyên, chỉ riêng chuyện Đình Ca Nhi là con trai trưởng của Trấn Bắc Hầu, nếu thật sự có chuyện xảy ra trong phủ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ đến nam nhân toát ra khí thế mạnh mẽ mà bà ấy thấy tại hỉ yến, Trường Ninh Bá phu nhân bất giác nhắm mắt.
Trấn Bắc Hầu là người được đích thân Hoàng thượng phong tước, nắm giữ mười vạn đại quân, có thể nói là vị hầu gia quyền lực nhất Đại Tễ.
Dù Kiều gia tự cao tự đại, ngầm khinh thường Trấn Bắc Hầu, nhưng nếu xét về quyền lực, tất cả sự cao quý của Kiều gia cộng lại cũng không thể so được với một câu nói của Trấn Bắc Hầu.
Trường Ninh Bá phu nhân lo lắng đến mức trên môi đã nổi bọng nước, nhìn cháu gái sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể an ủi:
“Đừng sợ, ta đã cho phong tỏa toàn bộ lối ra trong phủ, gọi hết mọi người lại kiểm tra, không thiếu ai, sẽ tìm được ngay thôi.”
Kiều Nguyên cảm thấy chột dạ, nhưng nàng biết giờ không phải lúc hoang mang. Cắn chặt môi, nàng cố gắng giữ bản thân tỉnh táo.
“Hồng Ngọc, cầm lệnh bài của ta quay về hầu phủ, bảo thị vệ trong phủ ra ngoài tìm kiếm.”
Thị vệ của Trấn Bắc Hầu phủ là người do chính Tề Tồn huấn luyện, ai nấy đều nhanh nhẹn, mạnh mẽ, hơn hẳn thị vệ bình thường.