Nữ Xuyên Nam: Tôi Ở Niên Đại Văn Ăn Bám

Chương 30

"Đợi khi nào sinh, nhất định sẽ mời cậu đến dự tiệc đầy tháng." Chu Đại Sơn giúp Từ Dương cất đồ vào bao tải, sau đó móc ra năm tệ đưa cho anh ta: "Tiền vải đây, lon sữa mạch nha tôi mặt dày nhận vậy."

"Nói rồi là cho cháu trai tương lai của tôi, cậu đưa tiền là sao, cầm lấy đi."

Hai người đẩy qua đẩy lại vài lần, Chu Đại Sơn đành phải cất tiền vào túi, vui vẻ vác bao tải đến Cung Tiêu Xã mua sắm một chút, sau đó mới tăng tốc trở về, dù sao bây giờ đã là tháng mười, mặt trời ngày càng lên cao.

Vừa đến cổng nhà, cô đã thấy rất đông người đang tụ tập.

"Mọi người làm gì vậy? Sao lại đứng đây thế?"

Nghe thấy tiếng động phía sau, mọi người quay lại, cười gượng gạo.

"Đại Sơn về rồi à, cha vợ cậu bận rộn cả buổi trời đấy, không biết là làm món ngon gì cho cậu nữa." Có người nói với giọng chua chát.

Chu Đại Sơn dắt xe đạp đi qua, mở cửa: "Không có món ngon gì đâu, toàn là nội tạng heo thôi, mọi người về đi, nhà tôi ăn cơm rồi, tôi xin phép."

"Rầm" một tiếng, cánh cửa vừa mở ra đã đóng sập lại. Những người đứng ngoài nhìn nhau, một lúc sau, có mấy người lảng tránh bỏ đi, chỉ còn lại hai ba người vẫn chần chừ chưa chịu rời đi.

"Mấy người đứng ngoài cửa nói gì thế?" Nghe thấy tiếng động, Vương Thúy Thúy đi ra, vừa lúc nhìn thấy Chu Đại Sơn đóng cửa, nhưng không nhìn thấy ai.

"Chẳng phải là mấy kẻ thấy sang bắt quàng làm họ, ngửi thấy mùi thơm là chạy đến đấy sao!"

"Nói gì vậy, đều là hàng xóm láng giềng cả mà."

Vương Phú Quý bưng đĩa thức ăn ra ngoài, gật đầu nói: "Thúy Thúy nói đúng đấy, bà con xa không bằng láng giềng gần, hôm nay cha đi chia thịt được một miếng gan heo nguyên vẹn, con mang ra chia cho mọi người một ít."

Chu Đại Sơn nghe vậy liền hiểu ý Vương Phú Quý, dù sao cũng là láng giềng, gan heo cũng là thịt, cũng có thể chia cho từng nhà nếm thử. Đây là do cô chưa quen với cuộc sống ở đây, cứ nghĩ là giống như thời hiện đại, nhà nào biết nhà nấy.

Đợi cô chia đồ ăn xong, quay trở lại thì thấy hai cha con vẫn chưa động đũa, đang chờ cô về ăn cơm.

****

Sau khi thu hoạch mùa thu kết thúc, các giáo viên của xã bắt đầu chuẩn bị cho công việc khai giảng.

Mã Kiến Thiết ăn vội bữa sáng đơn giản, sau đó rời khỏi ký túc xá đến trường.

Khi anh ta thở hổn hển đến cổng trường, một tiếng chuông xe đạp thanh thúy vang lên.

Quay đầu lại, Mã Kiến Thiết mới phát hiện ra người đến là một người quen.

"Đại Sơn! Lâu không gặp!"

"Chào buổi sáng, anh Mã."

Chu Đại Sơn duỗi chân dài xuống, dừng xe một cách dễ dàng.

Ánh mắt Mã Kiến Thiết lóe lên một tia sáng, quả nhiên là "kẻ sĩ ba ngày không gặp đương lau mắt mà nhìn" (xa nhau ba ngày, gặp lại nên nhìn bằng con mắt khác), cậu nhóc gầy gò yếu đuối mà anh ta từng bảo vệ ngày nào, giờ đã cao gần bằng anh ta rồi.

"Cậu đến đây làm gì vậy?"

"Công xã thiếu giáo viên, cha vợ tôi thấy tôi ở nhà rảnh rỗi quá nên đuổi tôi đến đây."

"Ra là vậy, văn phòng của hiệu trưởng Vương ở căn phòng ngoài cùng phía tây, cậu mau đến đó báo danh với thầy ấy đi."

Chu Đại Sơn vỗ vai Mã Kiến Thiết, tỏ ý cảm ơn, sau đó đạp xe đi.

Chu Đại Sơn không biết rằng, phía sau cô, Mã Kiến Thiết đang nhìn cô với ánh mắt dò xét.

Kể từ khi bị sa thải và trở về nhà họ Vương, Chu Đại Sơn đã hoàn toàn chìm đắm trong cuộc sống nhàn hạ, ngủ đến khi nào tự dậy, sau đó ăn sáng do chính tay Vương Phú Quý làm, thong dong đạp xe đi câu cá, cuộc sống như vậy cô cảm thấy có thể sống cả đời.

Hiệu trưởng Vương và Vương Phú Quý có quan hệ họ hàng xa, đương nhiên là rất niềm nở với Chu Đại Sơn. Thầy ấy ân cần dặn dò cô một số nhiệm vụ công việc, sau đó đích thân đưa cô đến văn phòng giới thiệu với các đồng nghiệp.