"Cậu ăn trộm tiền công quỹ bị phát hiện rồi à?"
Chu Đại Sơn đang buồn bực, liếc xéo Vương Thúy Thúy một cái: "Cẩn thận cái bụng của chị đấy, nếu tôi ăn trộm tiền bị phát hiện, thì còn có thể bình an vô sự mang tiền về đây sao?"
Thấy cũng có lý, lúc này Vương Thúy Thúy mới cảm thấy bụng hơi khó chịu, cẩn thận ngồi xuống: "Vậy là chuyện gì?"
"Là tiền bồi thường của người khiến tôi mất việc."
"Kẻ nào? Dám bắt nạt chồng bà, chán sống rồi à?"
"Ai chán sống hả? Thúy Thúy, con ở nhà yên phận một chút đi." Vương Phú Quý còn chưa bước vào nhà đã nghe thấy giọng nói the thé của Vương Thúy Thúy, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Vừa bước vào nhà, ông đã nhìn thấy con rể đang ngồi xổm ở góc sân giặt quần áo.
"Đại Sơn, sao con lại về đây?"
Vương Thúy Thúy trực tiếp nói: "Sao lại về à? Bị đuổi về đấy, người ta cho mấy đồng tiền lẻ là đuổi về rồi."
Vương Phú Quý nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ hung dữ, sải bước đi vào bếp, không bao lâu sau đã đi ra, trên tay cầm con dao mổ heo yêu quý của mình.
"Mẹ kiếp, dám bắt nạt người nhà họ Vương này, đồ hèn nhát, còn không mau dẫn cha đi tìm người ta!"
Trong mắt Chu Đại Sơn tràn đầy ý cười: "Cha, cha bớt giận, món nợ này sớm muộn gì con cũng sẽ đòi lại."
"Con á? Con mà tìm được đường về nhà là giỏi lắm rồi, còn đòi nợ." Miệng thì nói vậy, nhưng Vương Phú Quý đã hạ dao xuống, ông cảm thấy con rể trước mặt này có chút giống cậu em vợ cáo già nhà mình.
****
Thời gian thoi đưa, thoáng chốc đã từ mùa hè nóng bức chuyển sang tiết trời thu mát mẻ, hương hoa quế thoang thoảng.
Từ nhà máy dệt trở về, Chu Đại Sơn thay ca Vương Thúy Thúy, bắt đầu công việc tại lò mổ.
Chu Đại Sơn tiếp quản công việc ghi chép của Lý Tam Đao, có người đến mua thịt thì ghi lại, không có ai thì nhâm nhi nước đường đỏ trong chiếc cốc men, vừa đọc sách.
"Cháu gái lớn của tôi sắp sinh rồi nhỉ?" Lý Tam Đao kẹp điếu thuốc trên tai, phụ giúp Vương Phú Quý.
Vương Phú Quý gật đầu, nhanh nhẹn lọc phần mỡ trên lưng heo đưa cho Lý Tam Đao.
"Thằng con rể hờ của ông, ông tính toán thế nào rồi?"
"Sau vụ thu hoạch mùa thu thì tống nó đến trường tiểu học xã, nó cũng chỉ có thể dạy dỗ đám nhóc con mà thôi."
Không biết rằng mình sắp phải đối mặt với một rắc rối lớn, Chu Đại Sơn nhìn chằm chằm vào con heo dưới tay cha vợ, ghi chép vào sổ sách: hai cái móng giò, một cân sườn, một cân gan heo, sau đó móc tiền trong túi ra bỏ vào ngăn kéo.
"Cha, cho con một cân sườn, một cân gan heo, thêm hai cái móng giò nữa."
Vương Phú Quý dùng dao chặt một nhát vào xương sườn heo, quay đầu trừng mắt mắng Chu Đại Sơn: "Đồ vô dụng, cơm ngon không muốn ăn lại thích ăn mấy thứ đồ thừa thải này, thêm một cân thịt ba chỉ nữa, Thúy Thúy nhà ta không ăn đồ thừa!"
Vào những năm 60, người ta thường dùng nội tạng heo để nuôi gà nuôi chó, vì vậy khi nghe Chu Đại Sơn gọi món, mọi người đều không để ý, thậm chí còn cảm thấy mình được lợi, bởi vì Chu Đại Sơn đã đổi phần thịt của mình lấy nội tạng heo.
Vương Phú Quý sau khi chặt xong con heo, liền cầm lấy số đồ mà con rể hờ đã gọi cùng với phần thịt ba chỉ của mình rời đi. Ông treo đồ lên ghi đông xe, ghi đông xe vì trọng lượng mà nghiêng về phía trước, Vương Phú Quý dễ dàng điều khiển ghi đông, sau đó dẫm chân lên bàn đạp.
Đột nhiên, yên xe phía sau nặng trĩu, Vương Phú Quý đã quen với điều này, ông vững vàng điều khiển xe, sau đó bắt đầu tăng tốc.
Chu Đại Sơn nắm chặt yên xe, hai chân dài gác lên khung xe, nhắm mắt tận hưởng làn gió nhẹ mang theo hương hoa quế thoang thoảng. Mùi tanh của máu trên người Vương Phú Quý có thể bỏ qua, ngày nào cũng ngồi sau ông, cô đã quen rồi.
Vừa về đến nhà, Chu Đại Sơn đã gọi lớn: "Cha, con nhóm lửa đây, cha vào bếp trổ tài nào, chúng ta xử lý chỗ gan heo này trước đã."