Vương Thúy Thúy thản nhiên nói: "Đương nhiên là tôi không biết!"
Cô ta đâu phải heo, lần đầu tiên đương nhiên phải thử nhiều lần.
Thấy Vương Thúy Thúy còn muốn làm thêm lần nữa, Chu San không giả vờ ngoan ngoãn nữa, cô chủ động nắm lấy tay Vương Thúy Thúy.
"Bà cô ơi, cô cứ nằm yên đi, để tôi làm! Để tôi làm!"
Vương Thúy Thúy cũng không kiên trì, dù sao cô ta cũng thật sự không biết, đã có người chủ động, vậy thì cô ta cứ nằm hưởng thụ thôi.
Không bao lâu sau, Vương Thúy Thúy liền thay đổi suy nghĩ.
"Cậu có biết làm hay không vậy?"
Chu San không nói gì, sức lực của Vương Thúy Thúy rất lớn, cô cảm thấy eo mình sắp bị véo tím rồi.
Cơn đau ở eo khiến cô tỉnh táo, Chu San nắm lấy tay Vương Thúy Thúy, lại bị Vương Thúy Thúy phản công, hoàn toàn luân hãm.
Chu San mất hết lý trí, mãi đến lúc ăn cơm trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, cô run rẩy hai chân đi đến bàn ăn.
"Khụ khụ." Vương Phú Quý lúng túng gắp cho Chu San hai cái bánh bao nhân thịt lớn, không hổ là con gái ông ta, nhìn thằng nhóc này kìa, giống như cây cải trắng ngoài ruộng vậy.
Lúc Vương Thúy Thúy trở về, Chu San đã ăn xong, cô đang ngẩn người ngồi ở trong sân.
"Cậu thu dọn đồ đạc, chúng ta đến huyện giải quyết chuyện công việc."
Chu San ngoan ngoãn ngồi sau xe đạp để Vương Thúy Thúy chở.
Vương Phú Quý: "..."
Ông ta chán ghét nhét một túi bánh bao nhân thịt vào lòng Chu San, rồi đạp xe đi làm.
"Đại Sơn, cháu làm sao vậy, sao mặt mũi tái nhợt thế, sao cháu lại xin nghỉ vậy?" Thím Tiết ngồi sau xe đạp con trai cả nhảy xuống, đi đến hỏi han.
"..." Chu San ngượng ngùng cười cười: "Thím cũng đi à."
"Thím không đi, chiều nay còn có việc, thím cũng không xin nghỉ phép, hai đứa đi đi."
Thím Tiết lại dặn dò con trai cả một hồi, rồi chạy đi.
"Chị Thúy." Tiết Nghĩa chào hỏi.
"Ừ, chúng ta đi thôi."
Đến khi mông Chu San tê cứng, cuối cùng cũng đến nhà máy dệt.
Thủ tục chuyển công việc rất nhanh, không bao lâu sau, Chu San đã chính thức trở thành nhân viên quản lý kho số một của nhà máy dệt, phụ trách ghi chép số liệu hàng hóa ra vào.
Hơn nữa, trong kho còn có một căn phòng nhỏ, khi trực đêm có thể ngủ lại đây, Chu San hài lòng đánh giá căn phòng nhỏ.
Tiếp theo chính là trở về công xã chuyển hộ khẩu, chỉ trong vòng một tháng, hộ khẩu của cô đã chuyển hai lần, Chu San không nhịn được cảm thán, có lẽ cô cũng có hào quang của người xuyên không, nếu không thì sao có thể thuận buồm xuôi gió, muốn gì được nấy như vậy.
Vương Phú Quý nghe thấy tiếng chuông xe đạp, biết là con gái mình đã về.
"Xong việc rồi sao?"
"Xong rồi." Vương Thúy Thúy dựng xe đạp: "Cha, lát nữa cha tìm dượng để chuyển hộ khẩu cho Chu Đại Sơn."
Ăn cơm tối xong, Chu San tự giác dọn dẹp bát đũa, mãi đến khi Vương Phú Quý đưa giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu cho cô, Chu San mới chậm chạp cảm thấy có gì đó không đúng.
Trở về phòng, Vương Thúy Thúy đã ngủ rồi, Chu San cũng không quấy rầy, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Vương Thúy Thúy.
Cảm thấy người bên cạnh đã ngủ say, Vương Thúy Thúy mới mở mắt ra, ngồi dậy nhìn Chu San.
Càng nghĩ, Vương Thúy Thúy càng cảm thấy thiệt thòi, lúc trước vác Mã Kiến Thiết về, tuy rằng anh ta không đồng ý ở rể, nhưng người ta đã nói rõ ràng ngay từ đầu, Vương Thúy Thúy cũng không phải người không nói đạo lý, liền đưa Mã Kiến Thiết về.
Nhưng Chu Đại Sơn thì khác, ngoài mặt thì một đằng, sau lưng thì một nẻo, ăn cũng ăn rồi, ngủ cũng ngủ rồi, tiền cũng lấy rồi, vậy mà lại lén lút chuẩn bị chuồn mất.
Nghĩ thế nào thì ba trăm tệ kia cũng là uổng phí, như muối bỏ bể, cô ta phải mổ bao nhiêu con heo mới kiếm lại được, nhưng nghĩ đến lời cha mình nói, cứ coi như là bỏ tiền mua con đi.
Dù Chu Đại Sơn có chạy đằng trời, hộ khẩu của cậu ta vẫn ở huyện, không tiền không thế, sau này cũng chạy không thoát, chỉ cần cô ta chưa mang thai, cha cô ta có thể tùy lúc vác cậu ta về sinh con, sau khi sinh con xong liền đá Chu Đại Sơn đi.
Đã bỏ tiền ra rồi, sao có thể không tận dụng thêm vài lần, nghĩ thông suốt, Vương Thúy Thúy liền lật người đè lên.
Chu San cảm thấy mình đang bị hành hạ dã man, tại sao thể lực của Vương Thúy Thúy lại tốt như vậy, mãi cho đến khi bị Vương Phú Quý ném lên xe bò đi huyện, Chu San vẫn chưa hoàn hồn.