Có điều, sau khi tới Hương Giang, đâu đâu cũng đều đòi tiền, nguyên chủ lại không kiếm được bao nhiêu tiền, lúc này mới chậm trễ việc học của Tần Nhược Thịnh.
“Chị dâu, em tìm được một công việc."
Từ nhỏ Tần Nhược Thịnh đã rất quý trọng chị dâu của mình.
Có chuyện gì, cũng đều sẽ đi thương lượng với nguyên chủ.
Diệp Tri Du ngẫm lại tính cách của nguyên chủ, sau đó không chút suy nghĩ đã từ chối thỉnh cầu đi làm công của Tần Nhược Thịnh: "Chị đã tìm được việc, chờ chị kiếm được tiền, sẽ cho em đi học.”
Nói xong, Diệp Tri Du đi vào trong nhà tìm ra một tấm bìa cứng và một cây bút mang từ đại lục đến, rồng bay phượng múa viết lên hai chữ rõ to - thầy bói.
Diệp Tri Du hài lòng cầm tấm bìa cứng không tốn chút tiền lên: "Chờ chị trở về!"
Tần Nhược Thịnh cầm xẻng, sững sờ nhìn Diệp Tri Du rời đi.
Xong đời, chị dâu cậu bé đã bị chương trình tỷ tỷ Hương Giang kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi!!
Sau này vai cậu bé sẽ còn nặng hơn nữa!
Gần Tiêm Sa Chủy có một cây cầu vượt, xung quanh đều là sạp bói toán xem bói, Diệp Tri Du mang theo tấm bìa cứng đơn sơ của mình, cũng đi tới phía dưới cây cầu vượt, tìm một khoảng đất trống ngồi xuống.
Cô nhìn xung quanh.
Hầu hết các đồng nghiệp đều là ông thầy bói đứng tuổi, chỉ có cô, trẻ tuổi, xinh đẹp, còn giơ tấm giấy bìa cứng rách nát.
Nhìn thế nào cũng giống mấy kẻ lừa đảo hơn. Diệp Tri Du cũng không thèm để ý, dường như tiếng xì xào bên cạnh không hề tồn tại.
"Bói chữ, xem tử vi, xem phong thủy, không linh không cần tiền!"
Cô không chỉ không thèm để ý, còn gắng sức thét cho to, nổi bần bật trong một đám thầy bói, trở thành cái bình hoa không biết xấu hổ nhất dưới cầu vượt.
Các thầy bói khác đều trợn mắt nhìn cô. Diệp Tri Du cũng không chịu thua, đưa mắt trừng lại từng người.
“Tri Du, sao cậu lại ở đây?”
Tiếng hét lên cách đó không xa khiến Diệp Tri Du liếc mắt. Cô đánh giá đối phương từ trên xuống dưới vài lần, sau đó hơi nheo mắt lại, không thèm trả lời.
"Cậu có khó khăn gì thì cứ nói với tớ, sao lại tới đây... Làm công việc này?"
Diệp Tri Du nhướng mày hỏi ngược lại: "Tôi kiếm tiền dựa vào sức của mình, dù sao cũng tốt hơn là đưa tay xin cơm cô chứ?"
Nói xong, Diệp Tri Du còn đi gây sự.
Cô chỉ vào người vừa gọi cô, vừa nói với mấy thầy bói xung quanh: "Cô ta nói nghề của các ông còn không bằng ăn xin.”
"Làm sao vậy, Trần Nhược Lâm?" Người bị coi thường không phải ai xa lạ, chính là "chị em tốt" đã bán đứng nguyên chủ cho anh Hai băng Tứ Đao, Trần Nhược Lâm.
Đồng hành với cô ta, là cô gái tham gia chương trình cùng nguyên chủ và Trần Nhược Lâm.
Cô gái ăn mặc thời thượng, vẻ mặt kiêu ngạo, rất bất mãn với chuyện Diệp Tri Du đá đểu Trần Nhược Lâm, cô ta kéo Trần Nhược Lâm đến trước mặt Diệp Tri Du, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Không cần tiền nữa có phải không?”
“Cô muốn xem bói đúng không?”
“Đương nhiên!”
“Một trăm một quẻ, cô muốn xem à?”
Cô gái kia muốn ra mặt vì Trần Nhược Lâm, lại không ngờ Diệp Tri Du xem bói cao như vậy, cô ta tức giận trừng mắt với Diệp Tri Du: "Cô ăn cướp à!”
Một quẻ một trăm, đúng là giá trên trời.
“Không có tiền thì tránh ra.”
Diệp Tri Du vẫy vẫy tay với cô gái kia, ý bảo cô ta đi nhanh lên, đừng làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của cô.
Cô gái kia lấy một tờ một trăm từ trong túi da trâu trên tay ra, vỗ trước mặt Diệp Tri Du: "Xem chuẩn rồi, tờ tiền này chính là của cô, xem không chuẩn, cũng đừng trách tôi khiến cô không lăn lộn nổi ở Hương Giang!"
Cá mắc câu, trên mặt Diệp Tri Du hiện ra nụ cười thật lòng hai phần, nghiêm túc nhìn vẻ ngoài của cô gái kia, giọng nói thanh lảnh mát lạnh như suối từ trong miệng cô truyền ra.
“Chuyện nhỏ, muốn xem cái gì? Xem nơi ở của cha cô, hay là xem ngày cưới của cô?”