Alpha Cuối Cùng Là Kẻ Ngốc Nghếch

Chương 14

Từ Huyền vội vàng rút miếng dán hình xăm trong ngăn kéo ra, giơ lên trước mặt quản gia Thái để chứng minh, "Dì xem đi! Cháu thực sự không làm gì cô ấy! Cháu chỉ muốn dán hình xăm cho cô ấy thôi! Dì ơi, cháu trong sạch, dì phải tin cháu!"

"Oaaa!!" Tùy Nhất Đường trong vòng tay quản gia Thái lại khóc to hơn, "Người ta... người ta... không còn trong sạch nữa rồi!"

"Cô im đi! Một Alpha thối tha mà còn giả bộ như một trinh nữ thanh cao, thật là buồn cười! Dì ơi, cháu thực sự không có làm gì cả!" Từ Huyền uất ức vô cùng, một thiếu nữ trong sáng như cô, thế quái nào lại đột nhiên biến thành sắc lang được chứ?

"Thôi được rồi, được rồi," quản gia Thái nhìn Từ Huyền bằng ánh mắt kiểu "biết thừa cô đang bịa chuyện, nhưng tôi cứ giả vờ tin vậy", "Tiểu thư à, cô đang ở độ tuổi tràn đầy sức sống, mà Nhất Đường lại là Alpha duy nhất, thấy cô ấy có chút cảm xúc cũng là điều bình thường. Tôi hiểu mà, nhưng làm người thì phải biết kiềm chế, nếu không thì có khác gì loài động vật đâu chứ?"

Quản gia Thái nói chuyện rất khéo léo, dùng từ “động vật” để thay thế cho hai chữ “cầm thú”.

Từ Huyền nghẹn đắng nuốt cay, cô là một thiếu nữ thanh thuần mà, máu nóng cái gì chứ! Tràn đầy sức sống cái nỗi gì!

"Nhất Đường ngoan, đừng khóc nữa, dì làm đồ ăn ngon cho con nhé." Quản gia Thái dắt Tùy Nhất Đường xuống lầu. Cô khóc thút thít không ngừng, trước khi đi còn không quên ném cho Từ Huyền một ánh mắt đầy oán trách.

Ở góc khuất cầu thang, đám đầu trọc và chị Tiểu Nguyệt ríu rít bàn tán.

"Không ngờ tiểu thư lại chơi bạo như vậy!"

"Ây da, bình thường thôi mà, con cái nhà giàu ai chả thế!"

"Thật ra cũng chẳng sao, dù gì Nhất Đường đến nhà họ Từ cũng chỉ để phục vụ tiểu thư, sớm muộn gì chẳng thế."

"Hê hê hê, đúng vậy!"

Quản gia Thái hắng giọng một cái, cả đám lập tức tản ra như chim muông gặp nạn.

Sau đó, bà làm một chậu lớn đá bào dâu tây cho Tùy Nhất Đường, cuối cùng cũng tạm thời xoa dịu được cả thể xác lẫn tâm hồn bị tổn thương của cô.

Trong khi đó, ở trên phòng, Từ Huyền đang vò đầu bứt tai vì hối hận. Không hiểu sao cô lại đi trêu chọc cái tên ngốc ấy làm gì! Thật đáng thương cho danh tiếng lẫy lừng một đời của cô, thật đáng buồn cho hình tượng nữ thần thanh thuần trong sáng của cô—tất cả đều bị hủy hoại rồi!

May mà cô còn có kế hoạch khác.

Chỉ cần nghĩ đến bức thư viết dưới danh nghĩa "Thượng Mộc", tâm trạng của cô lại tốt lên hẳn. Còn một tiếng nữa là đến giờ hẹn với Lưu Trinh rồi, tên ngốc kia, cứ chờ bị xử lý đi.

Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Từ Huyền cầm tờ hình xăm dán xuống lầu. Vừa nhìn thấy cô, Tùy Nhất Đường lập tức giật mình như bị PTSD, lùi lại liên tục.

Quản gia Thái trách móc: "Tiểu thư à, con nhẹ nhàng chút đi, xem con dọa Nhất Đường thành cái gì kìa! Nếu để lại di chứng tâm lý, sau này khóc còn không kịp đấy!"

Từ Huyền cắn chặt răng hàm, thầm niệm trong lòng: Nhịn, nhịn, đại sự quan trọng hơn!

Cô nặn ra một nụ cười giả tạo hết mức, bước đến gần Tùy Nhất Đường, dịu dàng nói: "Nhất Đường, chị xin lỗi, chị sai rồi. Em rộng lượng tha lỗi cho chị được không?"

"Không được, không được! Chị là đồ xấu xa, không chơi với chị nữa!"

Tùy Nhất Đường nhân cơ hội vung tay đập lên người Từ Huyền hai cái, trong lòng hả hê vô cùng.

Từ Huyền lại nhịn.

"Chị thực sự sai rồi. Nếu em còn giận, chị sẽ bảo Đầu Trọc đưa em về nhà. Đến lúc đó, em sẽ không được ăn món đá bào dâu tây ngon như thế này nữa đâu."

Không có đá bào thì không sao, nhưng không kiếm được tám chữ số mới là đại họa!

Tùy Nhất Đường giả vờ nghĩ ngợi một chút, rồi mới chậm rãi gật đầu: "Được rồi, tha lỗi cho chị. Nhưng chị không được đuổi em đi!"

"Ngoan lắm, đây mới là em gái ngoan của chị. Lại đây, chị dán hình cho em."

Từ Huyền giơ tờ hình xăm dán lên, quay sang nói với quản gia Thái: "Dì Thái, tối nay con đưa con bé đi dạ tiệc hóa trang. Nếu dì không yên tâm, dì giúp con bé dán cái này nhé?"

Quản gia Thái xua tay: "Ôi trời, dì già rồi, làm sao biết dán cái này! Con cứ dán ngoài phòng khách đi, đừng có trốn trong phòng rồi khóa cửa, ai mà chẳng nghĩ linh tinh chứ!"

Từ Huyền bên ngoài thì cười tươi rói, nhưng trong lòng thì chửi thầm không ngớt. Biết thì biết Nhất Đường là Alpha mà ba nàng tìm về cho nàng, nhưng không biết lại tưởng nàng phải cúng bái tổ tiên vậy!